BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 478

Tôi thì thào nói với nàng : "Mình còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, mình

còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần..."

Một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi lập tức đứng bật dậy,

nhưng không có đủ dũng khí đi vào. Tống Dực và Lục Lệ Thành liếc nhau
một cái, Lục Lệ Thành và Ma Lạt Năng ở lại, cùng tôi vào chỗ cha tôi,
Tống Dực đi ra nói chuyện với thầy thuốc.

Cha tôi cao 1m78, nặng 150 cân[1], xem như đúng tiêu chuẩn của một vị

đại hán phương bắc, thế mà hôm nay trên giường bệnh nhìn cha có lẽ chỉ
còn 90 cân, ngay cả thở tựa như cũng phải cố hết sức. Tôi ngồi sụp xuống
trước giường cha, cầm tay cha, áp vào má mình.

Ở phía xa xa, tiếng trò chuyện giữa Tống Dực và bác sĩ truyền loáng

thoáng vào tai tôi : "Tế bào ung thư làm cho phủ tạng trong người bệnh
nhân suy kiệt cả.... Ý chí của bệnh nhân vô cùng kiên cường, hiện giờ ông
ấy toàn dùng sức mạnh của ý chí để duy trì sự sống..... chẳng mấy đâu, phải
chuẩn bị tư tưởng sẵn...."

Cha mở to mắt, nhìn tôi, tôi ghé sát vào tai cha nói : "Cha ơi."

Cha muốn cười, nhưng lại nhăn mày đầy thống khổ. Tôi muốn khóc,

nhưng chỉ có thể mỉm cười.

Cha nhìn tôi đăm đắm trong chốc lát, rồi lại hôn mê tiếp.

Tôi ngồi canh trước giường cha tôi không nhúc nhích. Tống Dực và Ma

Lạt Năng kêu tôi ăn cơm, tôi chỉ ăn được mấy miệng, đã nôn sạch, bọn họ
không ép nữa, đành cho tôi uống nước.

Cha tôi lúc thì hôn mê, lúc thì tỉnh lại. Lúc hôn mê, những tiếng rên rỉ

đầy thống khổ của cha thầm thoát ra từ cổ họng, lúc tỉnh lại, cha chỉ nhìn tôi
đăm đăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.