BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 51

"Yeah !" Tôi nắm chặt tay lại, giơ lên đầy đắc thắng với cái máy tính, cơn

buồn ngủ đã sớm bay lên tận chín tầng mây. Xem ra cái sở thích thích đạp
xe đạp của anh vẫn chưa thay đổi. Lúc nghỉ hè năm thứ ba, anh đã từng một
mình đạp xe từ Bắc Kinh tới thẳng Đôn Hoàng[4] cơ mà.

"Không sao cả, hầu như ngày nào em cũng đều online, anh chỉ cần báo

cho em trước tối thứ sáu là được rồi ạ."

"Cám ơn, tôi phải logout rồi, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Đợi khi nick của anh chuyển sang màu xám, tôi mới tắt máy tính, vừa la

hét hát hò vừa nhảy lên giường, ôm lấy chăn, sung sướng lăn đi lăn lại, thật
sự đã rất nhiều năm rồi tôi chưa từng vui vẻ như vậy, ai nói tình yêu là hư
ảo ? Sự vui vẻ sung sướng đó đúng là thật, cho dù ngàn vàng cũng chẳng
mua nổi.

Hưng phấn quá không ngủ được, đành phải đi quấy rối Ma Lạt Năng,

giọng cô ấy díu lại vì buồn ngủ đầy khẩn trương : "Sao vậy, có chuyện gì
vậy Mạn Mạn ?"

"Mình thật cao hứng, thật cao hứng, thật cao hứng."

Ma Lạt Năng sững người một lát, rồi mới kinh hãi kêu lên : "Đồ thần

kinh ! Cậu đúng là đồ thần kinh nặng! Nhìn lại coi mấy giờ rồi! Ngày mai
cậu không phải đi làm hả ? Có phải cái tòa băng sơn kia cho cậu cái gì hay
ho rồi hả ?"

Tôi thầm nở một nụ cười ngọt ngào, không nói lời nào, Ma Lạt Năng thở

dài : "Điên rồi ! Con mụ điên ! Một con mụ điên nặng."

Tuy câu chữ giống như chửi mắng người ta, nhưng ngữ khí thực tế lại

nửa đau lòng vì tôi, nửa cùng vui vẻ với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.