BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 511

Vẻ tươi cười của Ma Lạt Năng lập tức biến mất, đờ đẫn nhắm hai mắt lại.

Tôi nói với Ma Lạt Năng : "Mai mình lại tới thăm cậu." Sau đó lại chào

từ biệt ông Hứa và bà Vương.

Ra khỏi phòng bệnh, tôi thấy Lục Lệ Thành và Tống Dực vẫn đang ở bên

ngoài phòng bệnh. Lục Lệ Thành vừa thấy tôi, liền chỉ vào cái đồng hồ trên
cổ tay : "Cô có biết cô ở trong đó bao nhiêu lâu không ?"

Tôi vừa định đáp lại, cửa phòng bệnh đã lại mở ra, ông Hứa đi ra, Lục Lệ

Thành và Tống Dực lập tức đứng lên cả, Lục Lệ Thành kêu một tiếng :
"Chú Hứa", Tống Dực chỉ cúi đầu không nói năng gì cả.

Ông Hứa gật đầu với Lục Lệ Thành rồi nói với tôi : "Chúng ta tìm chỗ

nào ngồi một chút, có được không ?"

Đương nhiên là tôi đáp : "Vâng ạ."

Ông Hứa dẫn tôi và một căn phòng nhỏ cạnh phòng bệnh, ông ấy đóng

cửa lại, lại rót cho tôi một chén nước : "Mới vừa rồi thấy cháu và tiểu Liên
nằm chụm đầu vào nhau trên giường, tôi có một ảo giác, hình như tôi có hai
đứa con gái. Nhưng trên thực tế, tiểu Thu và tiểu Liên chưa bao giờ thân
thiết với nhau như vậy."

Tôi không biết phải nói gì, chỉ đành cúi đầu uống nước.

"Tiểu Liên đã kể cho cháu nghe một chút về chuyện giữa nó và chị nó rồi

chứ ?"

Tôi đáp một cách cẩn trọng : "Có kể lại một ít ạ."

Có vẻ như ông Hứa nhìn thấu những băn khoăn trong lòng tôi, cười thản

nhiên : "Trước kia tôi hay gọi tiểu Liên là Liên Sương, sau khi nó được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.