BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 537

Trong căn nhà cũ luôn có rất nhiều những chuyện cũ. Từng cái ngăn kéo,

từng góc nhà đều có những phát hiện ngoài ý muốn, quả bóng cao su nghịch
lúc nhỏ, chiếc kẹp tóc bị gãy, túi hương mới làm không lâu....

Tôi tắt điện thoại di động, rút dây điện thoại cố định, lại ngắt cả internet.

Tôi vừa sửa sang lại cuốn album còn chưa làm xong, vừa dọn dẹp lại

phòng ốc, phân loại cất dọn những gì mà cha mẹ để lại.

Mỗi ngày tôi đều đi chợ vào sáng sớm, tiêu mười tệ để mua đồ ăn đủ cho

tôi ăn trong một ngày. Tôi mua một cuốn sách dạy nấu ăn, cả ngày ngồi làm
theo, nếm thử hết cả những thứ đồ ăn kỳ dị, không sợ tốn thời gian.Buổi tối
lại ngồi trên ghế xem TV, lại xem một số phim thần tượng, chẳng cảm thấy
buồn chút nào.

Vào ban ngày, hết thảy đều trôi qua bình thản, thực yên tĩnh, nhưng ban

đêm thường bừng tỉnh giữa những cơn ác mộng.

Một tuần sau, lúc tôi đi mua đồ ăn về, thì thấy có một chiếc Mục Mã

Nhân đang đỗ dưới lầu. Chân tôi như nhũn ra, không biết rốt cuộc nên đi
lên hay nên bỏ trốn. Tôi ngồi thụp xuống, nhìn chằm chằm vào giày mình,
chậm chạp không chịu đưa ra quyết định.

"Tô Mạn, bọn tôi ngồi đợi cô hai tiếng liền, cô đang đứng phơi nắng dưới

lầu à ? Đừng nói cho tôi biết là cô không nhận ra xe của tôi nhé."

"Không biết cô ấy không muốn gặp ai trong chúng ta ? Tống Dực, có

phải anh nên chủ động biến mất không ?"

Là giọng của Ma Lạt Năng ! Tôi nhảy dựng lên, nàng ngồi trên xe lăn

nhìn tôi cười, Lục Lệ Thành đứng cạnh nàng, Tống Dực đẩy xe. Ánh mặt
trời chiếu lên mình họ, một ngày nắng rực rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.