BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 545

Lục Lệ Thành nở một nụ cười, trong nụ cười ấy có vẻ như không thấy

được sự vui mừng, anh ta một tay cầm điếu thuốc, một tay đỡ lấy chén
rượu, ngửa cổ dốc cạn một hơi.

Tôi lại rót một chén rượu, mời Tống Dực : "Thuận buồm xuôi gió."

Tống Dực không nhìn tôi, cúi đầu, cũng uống một hơi cạn sạch.

Lục Lệ Thành và Tống Dực cứ như trong một trận đấu xem ai say trước,

người sau lại uống nhanh hơn người trước, chỉ một lát hai người đã xé rách
cái mặt nạ, lộ rõ ra bản chất thật. Lục Lệ Thành vỗ vỗ vai Tống Dực, nói :
"Năm đó hận không thể nhanh chóng đá anh ra khỏi MG, nay cũng có phần
không muốn anh đi."

Tống Dực lập tức nói rất chân thành : "Kỳ thật tôi cũng không muốn đi

nữa, hay anh giúp tôi một tay, nói với Mike một tiếng, lấy lại đơn xin từ
chức được không ?"

Lục Lệ Thành ngây người, Tống Dực và tôi cùng phá lên cười. Lúc đó

Lục Lệ Thành mới phát hiện ra là Tống Dực giỡn mình, liền vỗ mạnh vào
vai anh một cái : "Thật không quen thấy anh nói đùa, làm tôi giật cả mình,
nếu quả thật anh muốn ở lại, tôi chỉ sợ lại phải tìm cách đá anh đi thôi."

Tống Dực lắc lắc đầu cười : "Nói thật, anh là đối thủ khó chơi nhất mà tôi

đã từng gặp phải."

Lục Lệ Thành mừng rỡ, chạm cốc với Tống Dực : "Thật không ? Tôi coi

nó như lời khen tặng đấy. Tiếc là anh không có tâm trạng, trận đấu này
chung quy cũng chưa tận hứng. Đợi sau này anh khôi phục lại trạng thái,
chúng ta đấu một trận chính thức nữa."

Hai người nhìn nhau cười, Lục Lệ Thành lại hỏi : "Hỏi anh một chuyện,

trận đấu bóng rổ của chúng ta năm đó, cái quả bóng ba điểm cuối cùng của
anh đó, rốt cuộc nắm chắc mấy phần ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.