BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 57

Hai bọn tôi tán gẫu quên cả thời gian, đến lúc giật mình tỉnh ra, đã tới

bốn giờ sáng mất rồi, anh vô cùng kinh hãi, cười nói : "Mau đi ngủ thôi, trừ
những cuộc nhậu hồi đại học với bạn học, cho tới bây giờ chưa bao giờ ngồi
tán gẫu lâu như vậy, chỉ nói nhảm mà quên cả thời gian."

Tôi lại đột nhiên nổi cơn điên, hỏi anh : "Mặt trời cũng sắp mọc rồi, có

thể cùng ngắm mặt trời mọc được không ạ. Vừa hay là ban công của nhà
em quay về hướng đông."

Anh lập tức đáp ứng một cách sảng khoái, cùng đứng quay mặt về phía

cửa kính cửa sổ ở phía đông, hai người bọn tôi, ở hai địa điểm bất đồng, lại
cùng đồng thời chứng kiến thời khắc những tia sáng của mặt trời bắt đầu le
lói chiếu sáng xuống thành thị này, cùng ngắm nhìn cảnh những ngôi nhà
san sát nhau dần dần được ánh mặt trời nhuộm thành màu cam, cùng quan
sát một dãy phố dài rùng mình tỉnh giấc dưới những tia nắng của mặt trời,
tim của tôi lại ngập tràn hy vọng. Trong giây phút đó, tôi chợt cảm thấy tôi
chỉ còn cách anh một khoảng cách rất ngắn, đồng thời cũng cảm thấy cái
thành thị mà tôi đang sống đây mới mỹ lệ làm sao.

Dần dần, chúng tôi có một loại cảm giác ăn ý, dù không có ước định, có

điều mỗi ngày, đầu tiên bọn tôi cùng nói mấy câu chuyện phiếm, sau đó tôi
bắt đầu kể lại một câu chuyện giống như cô gái Ả rập năm đó thường kể
trước khi đi ngủ trong một nghìn linh một đêm, tôi cũng không biết anh có
cảm thấy những câu chuyện đó chán ngắt hay không, kỳ thật rất nhiều thời
điểm, cũng không thể coi như chuyện xưa, mà là một phần tâm tình tôi từng
có, những lo lắng bất an không yên, sự thống khổ vô cùng trong quá trình
tôi thầm yêu đơn phương, dù sao thì anh cũng không nói là không muốn
nghe, tôi lại càng mặt dày tiếp tục kể.

[1] Tây Khương : tên một tộc du mục ít người, thuộc vùng cao nguyên

Tây Tạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.