BÍ MẬT BỨC -TUẦN TRA ĐÊM- - Trang 245

trước khi đổ xuống, hắn còn kịp vung tay phải lên. Trong không khí lấp
loáng một thứ gì đó màu bạc lạnh lẽo.

Starugin quay về phía người đối thoại bí ẩn và thấy ông ta đã ngồi

xuống ghế ngay trước dương cầm, đầu gục xuống, ở cổ họng ông ta, dưới
chòm râu hiện ra một chuôi dao.

Mắt ông ta chưa dại hẳn đi, ở đó vẫn còn hiện lên vẻ sợ hãi đến cùng

cực, máu đã nhuộm đỏ cả ngực áo ông ta…

Starugin lao về phía ông ta để xem còn có thể cứu được không…
Mắt họ gặp nhau. Đôi môi ông ta mấp máy như muốn nói điều gì đó

với Starugin, nhưng thay cho những lời thốt ra, chỉ có một dòng máu sùi
bọt rỉ ra. Cuối cùng, cánh tay phải của ông ta nhúc nhích, đưa lên và rơi
xuống phím đàn dương cầm. Các ngón tay dịch chuyển trên phím đàn và
vang lên ba nốt nhạc.

Trong giây tiếp theo, đôi mắt của ông ta chìm vào bóng tối mãi mãi.
Cửa phòng mở ra, và chàng trai mặc áo sáng màu bước lao vào.
- Gia-co-po! – anh ta gào lên thất thanh và nâng đầu người đàn

ông lên. – Gia-co-po!

Trong giây tiếp theo ông ta quay về phía Starugin.
- Là ngươi? – anh ta nói bằng giọng căm hận đến cùng cực.
Starugin không thể mở miệng. Anh cúi đầu và chỉ vào thi thể của

Lôiza nằm ở ngưỡng cửa.

- Cút đi! – chàng trai gào lên phẫn uất. – Cút đi mau! Ta không

muốn thấy ngươi nữa! Ông ấy chết vì ngươi! Cút mau! Cảnh sát sắp đến
bây giờ!

Starugin gật đầu và chạy ra hành lang.
Bên tai anh vang lên giai điệu hết sức ngắn ngủi mà bản sao của viên

dân quân đã chơi trước khi chết. Chỉ có ba nốt nhạc. Ông ta đã chơi nó, khi
hiểu rằng lưỡi dao trong họng không cho phép ông ta nói bất cứ điều gì.
Bằng giai điệu ngắn đó, ông ta muốn thông báo một điều gì đó cho
Starugin. Một điều gì đó vô cùng quan trọng đủ khiến ông ta lo lắng trước
khi chết…

Starugin nhẩm lại ba nốt nhạc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.