cứu của tôi đâu. Luận văn tiến sĩ của tôi viết về đề tài” Ý nghĩa của những
lá bài Taro đối với nhân sinh quan cuối thời kì Trung Cổ”. Và trong thời
gian viết luật văn tôi đã khám phá ra một bí mật kinh người. Bí mật đó, - cô
ta lặp lại, giọng thấp xuống, - tôi đã không chia sẻ khám phá đó với bất kì
đồng nghiệp nào.
Cô gái im lặng một lát, sau đó tiếp tục, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào
Starugin:
- Anh là một nhà phục chế. Thử tưởng tượng, rằng anh đang sửa chữa
một bức tranh nổi tiếng, một kiệt tác của thiên tài, và đột nhiên…, đột
nhiên, anh thấy bức tranh đó dưới bàn tay anh sống dậy, các nhân vật trong
đó bắt đầu thở và nói chuyện? Anh, tất nhiên, sẽ cho rằng, đó là một hiện
tượng siêu nhiên, và anh, không hề biết rằng nó liên quan đến những thứ
cao hơn, sâu hơn… Chín trăm chín mươi chín trong số một ngàn người sẽ
thấy sợ hãi và nói toang lên! Đó một biểu hiện bình thường, nhưng số phận
giản đơn, nhạt nhẽo không bao giờ cho họ một cơ hội như thế! Người còn
lại – đó là anh! Khi bức tranh phải nhờ vào anh mới sống dậy, anh sẽ cảm
thấy mình như Đấng sáng tạo! Thế nên chẳng nhẽ anh sợ hãi và từ bỏ, thậm
chí nếu như có phải bán mình cho quí sứ? Và vì điều đó, chúng ta, những
khoa học gia, giữa những con người duy tâm, có thể khẳng định không cần
chứng minh rằng, bức tranh có linh hồn…
Rõ ràng là với sự tồn tại của quỉ sứ Katarzina rất quả quyết.
Starugin không nói gì, và Katarzina coi sự im lặng của anh là câu trả
lời.
- Vậy đó, tôi đã không lùi bước! – cô gái nói với một sự quả quyết bất
ngờ. – Tôi đã không lùi bước trong lúc gặp chủ nhân của mình!
- Chủ nhân? – Starugin hỏi lại. Và đúng vào lúc đó, từ trong bóng tối
sau cây cột, người thứ hai bước ra.
Đó là một người đàn ông mặc toàn đồ đen, khuôn mặt giống như hàng
ngàn khuôn mặt khác, và nó cũng chẳng giống bất kì khuôn mặt nào trên
thế giới, dường như nó liên tục biến đổi và chuyển động như thủy ngân
chảy trong bình.
Ngay lập tức Starugin nhận ra, ai đang đứng trước mặt anh.