BÍ MẬT BỨC -TUẦN TRA ĐÊM- - Trang 9

không, kẻ mất trí này đã không chọn được nơi nào tốt hơn ở đây, ở
Peterburg này.

Dmitrii Alecseevich Starugin lùi lại vài bước xem xét chỗ rách của

tấm vải.

- Cũng không kinh khủng quá đâu Agnessa Igorevna – nhà phục

chế thốt lên – một vết rách nhỏ, với đường viền cẩn thận. Phía dưới này,
ngay giữa đôi giày của người Trung úy. Tôi sẽ cố gắng sửa chữa trong hai
hoặc ba ngày. Sẽ không ai nhận ra đâu.

- Chỉ mong anh đừng vội vã – cô gái mảnh mai thốt lên – bởi vì

sau khi anh sửa chữa, bức tranh sẽ được xem xét bởi các chuyên gia của
công ty bảo hiểm nhằm đánh giá mức độ hư hại và định giá bảo hiểm. Vì
thế, quan trọng không phải là tiến độ, mà là chất lượng sửa chữa.

- Chả nhẽ cô không biết rằng bức tranh này đã bị hư hại hai lần

rồi à,- Starugin tiếp lời trong khi chăm chú xem xét vết rạch – vào năm
1915, một kẻ vụng về chưa có tay nghề đã lấy đi một mẩu ở giầy phải của
Trung úy Van Reitenburg, và vào năm 1975, một giáo viên đã làm rơi vào
bức tranh con dao cắt bánh mì, kết quả là để lại cả tá vết xước cho Đại úy
Banning Cocq và cả Trung úy Ruytenburg…

Trong khi trò chuyện, anh tiến đến một chiếc máy lớn – đang chiếu

vào bức tranh, một thiết bị quét tia cực tím lưu động, và cúi xuống màn
hình.

Nhà phục chế im lặng.
Anh tiếp tục im lặng trong vài phút, và sự im lặng của anh làm cho

không khí trong phòng thêm nặng nề, căng thẳng.

- Chuyện gì vậy Dmitrii? – Cô gái cảm nhận được sự lo lắng của

anh và tiến lại gần - Có gì không ổn à?

- Không thể nào, - Starugin lùi lại, lấy một chiếc khăn mùi xoa

trắng trong túi ra lau các ngón tay. – Hoàn toàn không thể nào… Cô hãy tự
xem đi…

Lúc này cửa phòng bỗng mở ra, và một cụ già béo tròn với khuôn mặt

hồng hào trẻ trung và đôi tai dài chạy vào. Ông cụ xúc động nắm chặt hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.