Stangerson ở lại, khi trong đầu ông nặng trĩu cái ý tưởng ghê gớm về sự
trùng hợp.
"Ông đi khỏi, tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi nghĩ đến điều này: mình phải
khôn hơn chính cả cái trí khôn, làm sao cho tên sát nhân nếu nó đã quyết
vào phòng cô Stangerson đêm nay, không một giây phút nào nó có thể ngờ
rằng người ta đã đề phòng nó đến. Dĩ nhiên, phải ngăn cản nó bằng mọi giá
kể cả cái chết, nhưng cần cho nó dấn thân khá sâu để DÙ CHẾT DÙ
SỐNG, NGƯỜI TA CÓ THỂ NHÌN RÕ MẶT NÓ ! Vì phải kết thúc gấp
PHẢI GIẢI PHÓNG CÔ STANGERSON THOÁT HẲN VỤ MƯU SÁT
NGẤM NGẦM NÀY !
"Đúng đấy, anh bạn - Rouletabille nói tiếp sau khi đặt tẩu thuốc
xuống bàn và cạn ly rượu táo - tôi cần phải thấy bộ mặt nó thật rõ, ĐỂ
CHẮC CHẮN CÁI MẶT ẤY CÓ ĐI VÀO TRONG VÒNG TRÒN TÔI
ĐÃ VẠCH BẰNG CÁI ĐẦU TỐT CỦA SỢI DÂY LÝ LUẬN TRONG
ÓC TÔI".
Vừa lúc bà chủ quán bưng lên món trứng tráng thịt heo cổ truyền,
Rouletabille tinh nghịch thả vài lời châm chọc và bà Mathieu tươi cười tiếp
nhận một cách rất ư dễ thương. Anh nói:
"Lúc lão Mathieu nằm liệt giường, bà vợ cũng vui hơn nhiều so với
khi lão khỏe mạnh !"
Nhưng tôi chẳng buồn để ý đến lời bông đùa của anh cũng như nụ
cười của bà chủ quán. Tôi mãi thả hồn theo những câu sau chót của bạn tôi
và công việc vận động của ông Robert Darzac. Khi anh đã thanh toán xong
đĩa trứng tráng và chúng tôi chỉ còn lại hai đứa với nhau, Rouletabille trở về
với dòng tâm sự của anh:
- Lúc tôi gởi điện tín cho anh sáng nay, tôi còn lẩn quẩn trong đầu câu
nói của ông Robert Darzac "tên sát nhân" có lẽ sẽ đến đêm mai". Nhưng
bây giờ thì tôi nói quyết với anh "chắc chắn" nó sẽ đến. Phải, tôi chờ nó
đây.
- Cái chắc chắn của anh căn cứ vào đâu ? có phải do ngẫu nhiên...
- Thôi nín đi ông,- Rouletabille mỉm cười ngắt lời tôi - nín đi ông ơi,
ông sắp sửa nói ẩu rồi đấy. Tôi tin chắc tên sát nhân sẽ đến, TỪ SÁNG
NAY CƠ, LÚC MƯỜI GIỜ RƯỠI, nghĩa là trước khi ông tới, và do đó