BÍ MẬT CĂN PHÒNG VÀNG - Trang 220

- Thưa ông Chánh án, đây là con chốt đóng vừa vặn vào một cái lỗ

mà người ta tìm thấy còn cắm trong "con quạ” bên phải, đội mảng sân
thượng trên bao lơn. Larsan, con người tiên liệu tất cả và nghĩ đến mọi
phương tiện tẩu thoát xung quanh phòng mình - việc tất nhiên phải làm khi
chơi cái trò của y - đã đóng sẵn cái chốt này vào "con quạ”. Một chân trên
cái mốc ở góc lâu đài, chân kia đạp lên con chốt, một tay chống mép cửa
phòng anh bảo vệ, tay kia bám vành sân thượng, và Frédéric Larsan biến
mất trong thinh không, nhất là y nhanh như vượn và tối hôm ấy y không hề
bị say thuốc mê như y làm bộ gạt chúng tôi. Chúng tôi đã ăn tối với y, thưa
ông Chánh án, và đến lúc tráng miệng, y giả vờ lăn ra ngủ, bởi lẽ y cũng
phải đóng vai trò mê man để ngày mai không ai ngạc nhiên thấy tôi, Joseph
Rouletabille, bị trúng thuốc mê trong bữa ăn tối với Larsan. Một khi hai
chúng tôi cùng chung số phận thì các mũi dùi nghi ngờ không phạm được
đến y và sẽ chia đi hướng khác. Vì tôi, thưa ông Chánh án, tôi đã bị đánh
thuốc mê thật sự ngon trớn, bởi chính tay Larsan, rồi sự thể ra sao !....Nếu
tôi không bị rơi vào tình trạng bi đát ấy thì đời nào Larsan lẻn được vào
phòng cô Stangerson tối hôm đó, và tai họa đã không xảy ra !...

Người ta nghe một tiếng rên đau đớn. Ông Robert Darzac không dằn

nổi bi thương...

- Chắc ông Chánh án cũng hiểu - Rouletabille nói tiếp - bởi nằm ngay

phòng bên cạnh, tôi đặc biệt ngăn trở hoạt động của y đêm đó, vì y biết hay
ít nhất y có thể e ngại đêm đó, tôi thức canh chừng ! Dĩ nhiên, y không thể
ngờ một giây nào là tôi dám nghi cả y ! Nhưng tôi có thể phát hiện y lúc y
từ phòng mình đi ra để đến phòng cô Stangerson lắm chứ ! Vậy nên, đêm
đó, y đợi cho tôi mê mệt bên phòng tôi và ông bạn Sainclair của tôi thì mải
lo giải mê cứu tỉnh tôi, rồi y mới lẻn vào phòng cô Stangerson. Mười phút
sau, cô Stangerson thét lên một tiếng kêu thương từ đáy sâu địa ngục.

- Ông làm thế nào mà đi tới chỗ nghi ngờ Frédéric Larsan ? Ông

Chánh án hỏi.

- "Cái đầu tốt của lý trí tôi" nó chỉ đường, thưa ông Chánh án, vì thế

mà tôi không rời mắt canh chừng y. Nhưng y quả là tay ghê gớm và tôi đã
không tính trước đến cái ngón thuốc mê. Đúng, đúng, cái đầu tốt của lý trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.