BÍ MẬT CĂN PHÒNG VÀNG - Trang 7

phương thu nhận một lời khai tối thiểu từ miệng nạn nhân khiến cuộc điều
tra của chúng tôi và của các nhà chức trách tư pháp trở nên khó khăn đến
nỗi giờ phút này chẳng ai hiểu tí gì về việc xảy ra trong "Căn Phòng Vàng”,
nơi cô Stangerson trong bộ đồ ngủ nằm sóng sượt rên rỉ trên sàn nhà. Ít ra,
chúng tôi đã có thể phỏng vấn bõ Jacques - như người trong vùng thường
gọi ông - một lão bộc của gia đình Stangerson.

Bõ Jacques là người đã bước vào "Căn Phòng Vàng” cùng lúc với

ông giáo sư. Phòng này ở sát vách phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm
cùng "Căn Phòng Vàng" ở trong một ngôi biệt thất cuối hoa viên cách lâu
đài khoảng ba trăm mét.

"Lúc ấy là mười hai giờ rưỡi khuya" - ông lão bộc kể - tôi đang ở

trong phòng thí nghiệm với ông giáo sư còn làm việc thì vụ này xảy ra. Suốt
buổi tối, tôi bận lau chùi xếp dọn các dụng cụ và chỉ chờ giáo sư rời phòng
là tôi cũng đi ngủ. Cô Mathilde cùng làm việc với cha đến nửa khuya.
Chuông đồng hồ vừa gõ dứt mười hai tiếng thì cô đứng dậy, ôm hôn ông
Stangerson, chúc cha một đêm an lành. Cô cũng chào tôi một câu: "Chúc bõ
Jacques ngủ ngon”, rồi đẩy cửa vào "Căn Phòng Vàng”. Chúng tôi nghe cô
khóa trái cửa và cài luôn cả chốt phía trong, tôi không khỏi bật cười với
giáo sư: " Gớm, cô chủ cẩn thận quá trời, khóa tới hai lần cửa. Chắc cô sợ
"Con Thú Nhà Trời" hẳn", ông giáo sư mãi suy nghĩ không nghe tôi nói.
Nhưng một tiếng miao ghê rợn tru lên bên ngoài trả lời tôi. Tôi nhận ra
tiếng kêu của "Con Thú Nhà Trời", nó làm tôi lạnh cả người. "Đêm nay, nó
lại không cho mình ngủ chăng ?" Tôi nghĩ vậy và cần thưa để ông rõ, cho
đến cuối tháng mười, tôi vẫn ở căn gác nóc của biệt thất, ngay trên “Căn
Phòng Vàng” chỉ cốt để cô chủ tôi khỏi thui thủi một mình suốt đêm tận
cuối vườn. Chính cô chủ tôi thích ở biệt thất trong mùa đẹp trời này, chắc là
cô thấy ở đó khoan khoái hơn bên lâu đài, và từ khi nó được xây cất bốn
năm nay, bao giờ cô cũng đến ở ngay từ đầu xuân. Khi mùa đông tới, cô lại
trở về lâu đài. Vì trong "Căn Phòng Vàng” không có lò sưởi.

"Thế là còn lại hai người, ông Stangerson và tôi ở ngôi biệt thất.

Chúng tôi không hề gây tiếng động. Ông giáo sư ngồi ở bàn giấy, còn tôi,
tôi ngồi chiếc ghế dựa, công việc đã xong xuôi. Tôi nhìn ông và nhủ thầm:
"Con người giỏi ghê ! Thông minh quá ! uyên bác quá !". Tôi cho cái việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.