BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 142

chia tay, Connor là bên bị tổn thương. » Cô ta nghiêng người về phía tôi
bộc bạch. « Tôi phải nói rằng khá nhiều cô gái đã bảo cô hẳn phải có một
quyết định gàn dở loạn óc. »

Tôi không thể tin nổi điều này. Connor đã làm một bài diễn văn sau vụ

chia tay của chúng tôi. Sau khi hứa rằng sẽ giữ bí mật về nó. Và bây giờ tất
cả mọi người đều về phe anh ấy.

"Ổn thôi," cuối cùng tôi nói. "Có lẽ tôi nên đi lên thôi.."
"Nó có vẻ chỉ là một sự ác ý đáng hổ thẹn." Nancy nhìn tôi tọc mạch.

"Các bạn trông thật đẹp đôi!"

"Tôi biết chúng tôi như thế." Tôi nặn một nụ cười. "Dầu sao đi nữa. Gặp

cô sau nhé."

Tôi đi thẳng về cái máy pha cà phê mới và nhìn chằm chằm vào khoảng

không, cố gắng để đầu óc quên chuyện này đi, thì một giọng nói run rẩy cắt
ngang tôi.

"Emma?" Tôi nhìn lên và tim tôi ngừng lại. Đó là Katie, nhìn tôi như thể

tôi vừa mọc ba cái đầu.

"Ồ chào!" Tôi nói, cố gắng nói giọng hồ hởi.
"Điều đó có thật không?" Cô ấy thì thầm. "Thật không? Bởi vì tớ sẽ

không tin nó là sự thật cho tới khi tớ nghe chính miệng cậu nói."

"Phải đấy," tôi trả lời miễn cưỡng. "Đúng thế đấy. Connor và tớ đã chia

tay."

"Ôi trời ơi." Hơi thở của Katie trở nên ngày càng gấp gáp hơn. "Ôi trời

ơi. Nó là sự thật. Ôi trời ơi, ôi trời ơi, tớ thật sự không thể đương đầu nổi
điều này..."

Mẹ kiếp. Cô ấy đang thở nhanh quá mức. Tôi chộp lấy một cái bao

đường rỗng và để nó vào trước miệng cô ấy.

"Katie, bình tĩnh nào!" Tôi nói bất lực. "Thở vào... thở ra..."
"Tớ đã sợ hãi suốt cả cuối tuần," cô xoay xở nói giữa những nhịp thở.

"Tớ thức dậy tối qua đổ mồ hôi lạnh và tớ chỉ nghĩ về bản thân, nếu điều đó
là đúng, thế giới chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nó đơn giản chẳng còn nghĩa
lý gì cả. '

"Katie, bọn tớ chia tay! Chỉ thế thôi. Người ta chia tay suốt mà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.