BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 166

"Thực sự thì tôi không nghĩ vậy."
Tôi đã có quá đủ cho tối nay rồi. Tôi chỉ muốn kết thúc nó và đi về nhà.
"Vâng." Người phục vụ mỉm cười với tôi. "Cà phê thì sao?"
"Cô ấy muốn ăn tráng miệng," Jack nói, qua đầu tôi.
Cái gì vậy? Anh ấy vừa nói gì vậy? Người hầu bàn nhìn tôi do dự.
"Không, tôi không muốn!" Tôi kiên quyết nói.
"Coi nào, Emma," Jack nói, bây giờ thì giọng nói ấm áp, chòng ghẹo của

anh đã quay lại. "Em không cần phải giả bộ với anh đâu. Em đã nói với anh
trên máy bay, đây là điều em luôn luôn nói. Em nói không muốn ăn tráng
miệng khi thực ra em muốn ăn. '

"Thế thì lần này thì em thật sự không muốn."
"Nó được đặc biệt chuẩn bị cho em." Jack vươn người ra phía trước.

"Haagen- Dazz (một loại kem), bánh trứng đường (meringue), sốt Bailey
bên trên... '

Đột nhiên tôi thấy mình như có bảo mẫu. Làm sao anh ấy biết tôi muốn

gì chứ? Có thể tôi chỉ muốn ăn trái cây. Có thể tôi chẳng gì cả. Anh ấy
không biết gì về tôi cả. Không một chút nào cả.

"Em không đói." Tôi đẩy ghế ra sau.
"Emma, anh hiểu em mà. Em thật sự muốn ăn nó..."
"Anh không hiểu tôi!" Tôi hét lên tức giận trước khi có thể ngăn mình

lại. "Jack, anh có thể biết vài sự thật linh tinh về tôi nhưng điều đó không
có nghĩa anh hiểu tôi!"

"Gì cơ?" Jack nhìn tôi chằm chặp.
"Nếu anh hiểu tôi," tôi nói giọng run rẩy, "lẽ ra anh phải nhận ra rằng

khi tôi đi ăn tối cùng ai đó, tôi muốn họ lắng nghe những gì tôi nói. Tôi
muốn họ đối xử tôn trọng tôi một chút, và không nói với tôi rằng "bỏ đi"
khi tất cả những gì tôi đang làm là để gợi chuyện... '

Jack kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
"Emma, em ổn chứ?"
"Không, tôi chẳng ổn tí nào! Anh đã lờ tôi đi suốt cả buổi tối."
"Thế không đúng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.