BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 169

nhỏ ngay cạnh tôi và trong một lúc chúng tôi đều im lặng.

"Anh biết tối nay mình là một người bầu bạn thật tệ," rốt cuộc anh nói.

"Và anh xin lỗi. Anh cũng xin lỗi vì không thể nói cho em biết điều gì về
chuyện ấy được. Nhưng cuộc đời anh thật... rắc rối. Và vài mảnh trong ấy
thật tế nhị. Em hiểu chứ?"

Không, tôi muốn đáp lại như thế. Không, em không hiểu, khi mà em đã

kể cho anh nghe mọi điều nhỏ nhặt nhất về mình.

"Em cho là vậy," tôi nói, khẽ nhún vai.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi bồm bộp trên mái nhà chờ và thấm vào

thấm dần vào đôi giày màu bạc của tôi – không, của Jemina. Trời ạ, tôi hi
vọng nó sẽ không để lại dấu vết.

"Anh rất tiếc vì bữa tối này khiến em thất vọng," Jack nói át tiếng ồn.
"Không đâu," tôi nói, đột nhiên cảm thấy thật tồi tệ. "Em chỉ... em đã hi

vọng quá nhiều! Em đã muốn biết thêm về anh một chút, em đã muốn được
vui vẻ... và cùng nhau cười đùa... và em muốn một ly cocktail màu hồng
kia, không phải sâmpanh..."

Chết tiệt. Chết tiệt. Những câu nói thi nhau tuôn ra trước khi tôi có thể

ngừng lại.

"Nhưng... em thích sâmpanh!" Jack choáng váng nói. "Em đã kể với

anh. Cuộc hẹn hoàn hảo của em sẽ bắt đầu với sâmpanh."

Tôi không thể nhìn vào mắt anh ấy.
"Vâng, được rồi. Vậy thì chắc là em chưa biết gì về món cocktail màu

hồng kia? '

Jack ngả đầu ra sau và cười lớn.
"Quan điểm hợp lý. Quan điểm cực hợp lý. Và anh thậm chí đã không

để cho em được lựa chọn phải không?" anh lắc đầu buồn bã. "Em chắc
chắn đã ngồi đó và nghĩ rằng, thằng cha khỉ gió này, anh ta không thể nói là
mình muốn một ly cocktail hồng sao?"

"Không!" Tôi đáp ngay lập tức, nhưng má tôi lại chuyển sang đỏ bừng,

còn Jack thì nhìn tôi với một gương mặt quá đỗi tức cười khiến tôi muốn
ôm lấy anh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.