BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 207

Chuyện này thật hoang đường. Chúng tôi không thể rời mắt khỏi nhau

nổi. Chắc chắn chuyện gì đang diễn ra là hoàn toàn rõ ràng đối với mọi
người khác chứ? Chắc Connor phải nhận ra chứ? Tôi nhanh chóng nhìn đi
chỗ khác và giả bộ đang bận bịu với đá.

"Vậy, Emma," Jack nói ngẫu nhiên. "Chí là để bàn ngắn gọn về công

việc thôi. Về việc đánh máy bổ sung mà tôi đã giao cho cô. Hồ sơ
Leopold."

"Ơ vâng?" Tôi nói, bối rối làm rơi một cục đá lên quầy thu tiền.
"Có lẽ chúng ta có thể có vài lời ngắn gọn về việc đó trước khi tôi đi

chứ?" Anh ấy nhìn vào mắt tôi. "Tôi có một dãy phòng ở trên nhà."

"Phải rồi," tôi trả lời, tim nện thình thịch. "OK."
"1 giờ... được chứ?"
"1 giờ được ạ."
Anh ấy nhàn nhã đi khỏi, tay cầm ly rượu Pimm's của mình, và tôi cứ

nhìn chằm chằm theo anh ấy, để nhỏ giọt cục đá xuống bãi cỏ.

1 dãy phòng. Điều đó chỉ có thể có nghĩa là 1 thứ.
Jack và tôi sẽ quan hệ.
Và đột nhiên, không báo trước, tôi cảm thấy thực sự, thực sự lo lắng.
"Tôi đã quá ngu ngốc!" Connor kêu lên, đột ngột đặt dao xuống. "Tôi đã

mù mà." Anh ta quay sang đối diện tôi, cặp mắt xanh bừng bừng thiêu
cháy. « Emma, tôi biết ai là người mới của em. »

Tôi cảm thấy một cơn co thắt sợ hãi khổng lồ.
« Không, anh không biết đâu, » Tôi nói nhanh. « Connor, anh không biết

đó là ai đâu. Thực đấy, không phải bất cứ ai ở cơ quan đâu. Em mới gặp
thôi. Đó là cái gã sống ở tây London, anh chưa bao giờ gặp anh ta cả, anh ta
tên là... ừm... Gary, anh ấy làm người đưa thư. »

« Đừng có dối tôi! Tôi biết chính xác đó là ai. » Anh ta khoanh tay lại và

bắn sang tôi một cái nhìn dài đằng đẵng, lạnh thấu xương. « Đó là Tristan ở
bên Thiết kế, phải không? »

* * *
Ngay khi phần việc của chúng tôi ở quầy hàng kết thúc, tôi chạy thoát

khỏi Connor và đi tới ngồi dưới một tán cây với một ly rượu Pimm's, cứ 2

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.