BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 228

nhau cơ mà! Ý tôi là chính cô ấy là người đã nói rằng sẽ giữa chúng tôi
không có bí mật nào hết.

Tôi không thể đứng đây thế này được. Tính tò mò bào mòn tôi dần như

đánh giấy ráp. Thật không chịu nổi. Và đây có thể là cơ hội duy nhất để tìm
ra sự thật. Nhưng bằng cách nào? Tôi không thể chỉ cứ thế bước vào đó. Có
thể nào chứ?

Bỗng nhiên, một suy nghĩ cỏn con nảy ra trong tôi. Giả thử tôi không

nhìn thấy cái cặp? Giả thử như tôi chỉ bước vào căn hộ với vẻ hoàn toàn
ngây thơ vô tội, như tôi vẫn thường làm, và đã đi thẳng tới cửa phòng của
Lissy và mở nó ra? Chẳng ai có thể trách tội tôi, phải không nào? Nó sẽ chỉ
là một sai lầm vô tình thôi.

Tôi ra khỏi nhà bếp, lắng nghe chăm chú một lúc, rồi nhanh chóng rón

rén đầu ngón chân quay lại chỗ cửa chính.

Bắt đầu lại nào. Tôi đang bước vào căn hộ lần đầu tiên.
"Hi! Lissy!" Tôi gọi một cách tự chủ, như thể có một cái camera chuyên

nghiệp đang chĩa vào tôi vậy. "Giời ạ! Mình tự hỏi cô ấy đang ở đâu chứ.
Có lẽ mình sẽ... ừm... vào phòng cô ấy thử xem!"

Tôi đi ra hành lang, cố gắng sải bước tự nhiên, đến cửa phòng cô ấy và

gõ cửa thật nhỏ.

Không có phản hồi gì từ bên trong. Những tiếng ồn khi nãy đã lắng

xuống. Tôi nhìn chằm chặp vào tấm gỗ trống trơn trước mắt, chợt cảm thấy
e ngại.

Tôi thực sự sẽ làm việc này sao?
Đúng vậy, tôi sẽ làm. Tôi chỉ muốn biết chuyện này.
Tôi nắm lấy tay đấm cửa và mở cửa ra – và thét lên khiếp đảm.
Cảnh tượng thật quá sững sờ, tôi không thể hiểu nổi chuyện gì. Lissy

đang trần truồng. Cả hai người bọn họ đều đang trần truồng. Cô ấy và cái
gã đàn ông kia đang quấn xiết lấy nhau trong tư thế lạ đời nhất mà tôi chưa
bao giờ, chưa bao giờ... chân cô ấy chổng lên trời, còn chân gã kia đang
xoắn quanh chân cô ấy, và cả hai đang đỏ bừng mặt và thở hổn hển.

"Tôi xin lỗi!" Tôi lắp bắp. "Trời ạ! Tôi xin lỗi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.