trường Scandinavia mà chúng ta vừa có được. Nếu anh muốn gặp tôi sau,
để bàn về..."
"Tất nhiên" – Nick nói với một nụ cười hài lòng – "Lúc nào?"
Không thể nào! Sao anh ta có thể làm vậy? Anh ta đúng là một thằng
con hoang!
"Chờ đã!" – Với sự kinh ngạc của chính mình, tôi bật dậy trong sự tổn
thương – "Chờ chút! Đó là ý tưởng của tôi!"
"Cái gì?" – Paul cau mày.
"Bài quảng cáo trên Nguyệt san Bowling. Đó là ý tưởng của tôi. Phải
vậy không Nick?" – tôi nhìn thẳng vào anh ta.
"Có thể chúng ta đã thảo luận về nó" – anh ta nói, không dám nhìn vào
mắt tôi – "Tôi thực sự không nhớ rõ lắm. Nhưng cô biết đấy, có một vài
điều cô phải học, Emma, đó là marketing hoàn toàn là làm việc theo
nhóm..."
"Đừng có kẻ cả với tôi! Đó không phải là làm việc nhóm! Đó hoàn toàn
là ý tưởng của tôi! Tôi đưa nó vào cho ông tôi!"
Chết tiệt. Tôi không định buột mồm nói ra điều đó.
"Đầu tiên là bố mẹ cô. Giờ tới ông cô" – Paul nói, quay ra nhìn tôi –
"Emma, hãy nhắc cho tôi biết, đây có phải là tuần lễ Mang Cả Gia Đình
Tới Nơi Làm Việc không?"
"Không! Đó chỉ là..." – tôi mở lời, cái nhìn chằm chằm của ông ta hơi
nóng nảy – "Ông nói ông định cắt giảm Thanh Panther, nên tôi... tôi nghĩ
tôi sẽ đưa cho ông tôi và bạn ông vài phiếu giảm giá để họ có thể tích trữ.
Tôi đã cố để nói với ông tại cuộc họp lớn là, ông tôi thích Thanh Panther!
Và tất cả các bạn ông cũng vậy. Nếu ông hỏi tôi, ông nên tiếp thị Thanh
Panther với họ chứ không phải là với lũ thiếu niên!"
Chỉ có sự im lặng. Paul trông có vẻ ngạc nhiên.
"Cô biết đấy, ở Scandinavia, họ cũng có cùng một kết luận" – Paul nói –
"Bản nghiên cứu mới đã cho thấy như vậy."
"Ồ" – tôi nói – "Ờ... vậy đó."
"Vậy tại sao thế hệ già lại thích Panther Bar như vậy Emma? Cô có biết
không" – ông ta say sưa hỏi.