BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 327

này thật ngượng ngùng. Tôi cần phải hít vào, giống như một bà mẹ ở lễ
Thánh đản (*ngày lễ dựng lại cảnh Chúa giáng sinh). Tiếp đó tôi sẽ đứng
lên và chạy lên trước với cái máy camera nhỏ, tới và nói, "Xin chào con
yêu, vẫy tay với Ba đi!"

Ok. Tôi cần kìm giữ bản thân, nếu không thì sẽ giống như cái lần tôi đưa

cháu nuôi tôi – Amy đi xem bộ phim hoạt hình Disney – Tarzan, và khi ánh
đèn bật lên, nó đã mau chóng ngủ thiếp đi, còn tôi thì đang sướt mướt, trố
mắt ra nhìn vào cả một đống những cặp mắt rắn như đá của đám trẻ 4 tuổi
đầu. (Chỉ là trong biện hộ của tôi thì, nó thật sự vô cùng lãng mạn. Và
Tarzan thì quá ư gợi cảm.)

...
"Emma," một giọng nói truyền vào tai tôi.
"Jack!" Tôi xoay người, thấy anh đang nhìn xuống mỉm cười với tôi, đôi

mắt sẫm của anh chan chứa tình cảm.

"Em ổn chứ?" anh nói, và ôn nhu chạm nhẹ vào mũi tôi.
"Em ổn!" Tôi đáp lại hơi chói tai. "Em rất ổn!"
Tôi cần phải cố thoát khỏi tình thế này. Tôi cần phải thế.
"Jack - anh có thể lấy chút nước uống cho em được không?" Tôi nghe

thấy bản thấy mình lên tiếng. "Em sẽ chỉ ở đây thôi. Em cảm thấy hơi
chóng mặt." Jack nhìn có vẻ lo lắng.

"Em biết đấy, anh nghĩ có gì đó không ổn. Để anh đưa em về nhà đi.

Anh sẽ gọi xe."

"Không. Ổn... ổn mà. Em muốn ở lại. Cứ lấy cho em chút nước. Làm

ơn," Tôi nói thêm sau khi ngẫm nghĩ.

Ngay khi anh ấy đi khỏi, tôi chạy vào trong phòng giải lao, gần như

thoăn thoắt vội vàng.

"Emma!" Jemina ngước lên nhìn tươi cười. "Quá tốt! Mình vừa mới đi

tìm cậu. Giờ thì, đây là Mick, và anh ấy muốn hỏi cậu vài câu hỏi. Bọn
mình nghĩ là chúng ta sẽ sử dụng căn phòng nhỏ này đây." Cô ta tiến vào
trong một văn phòng nhỏ, trống không ở đầu phòng giải lao.

"Không!" Tôi nói, túm lấy cánh tay cô. "Jemima, cậu phải đi đi. Ngay

bây giờ. Đi đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.