chàng đội trưởng bắn tỉa một cú qua vai trái của anh. Luc chạm được gậy
vào một phần quả bóng, nhưng mà vẫn lao đi và đáp vào trong lưới.
Cả khán đài nhảy hẳn lên khi Luc trượt về chỗ cầu môn. Anh bình tĩnh
đặt gậy và găng tay lên trên nóc lưới. Khi ánh sáng chớp nháy màu xanh
dương tuyên bố bàn thắng, anh đẩy mặt nạ lên đỉnh đầu, nhặt chai nước, và
dốc thẳng nước vào miệng. Từ nơi Jane ngồi, cô quan sát nét mặt nhìn
nghiêng của anh. Má anh hơi ửng đỏ, mái tóc ẩm ướt dính bết vào thái
dương. Một dòng nước chảy ra từ khóe miệng, xuống cằm và cổ, làm ướt
cổ áo thể thao của anh. Anh hạ chai nước xuống, ném nó lên khung thành,
và nhét tay vào bao tay.
"Ăn tao đi, Martineau!" một tên đàn ông phía sau cô hét lớn. "Ăn tao đi!"
Luc nhìn lên và một trong những câu hỏi của Jane được giải đáp. Anh
nghe được người đàn ông phía sau cô rất rõ ràng. Không chút biểu cảm,
anh đơn giản là nhìn vào họ. Anh nhặt gậy lên và hạ ánh mắt xuống cho
đến khi họ đáp lên người Jane. Anh nhìn chằm chằm vào cô vài giây dài
miên man trước khi quay lại và trượt ra ghế băng của đội Chinooks. Jane
không biết anh nghĩ gì về hai tên đàn ông đó, nhưng cô quan tâm đến cảm
xúc của Luc nhiều hơn. Cô bắt chéo hai ngón tay và hy vọng đến phát điên
rằng đội Chinooks ghi được một bàn thắng trong vòng mười lăm phút tới.
Chúng ta phải nhớ rằng chúng ta đang đối phó với những cầu thủ khúc
côn cầu. Cô biết là họ có thể thực sự mê tín đấy, Leonard đã cảnh báo cô.
Nếu đội Chinooks bắt đầu thua trận, cô sẽ bị đổ tội và cho đi đóng gói. Sau
cái cách họ đang đối xử với cô, Jane đoán rằng họ cũng không cần đến một
lý do.
Họ mắt mười bốn phút và hai mươi giây, nhưng cuối cùng họ cũng ghi
được điểm trong một lần tấn công mạnh mẽ. Khi tiếng còi cuối cùng vang
lên, điểm số được san bằng, và Jane thở ra một hơi nhẹ nhõm.