BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 576

572

tiên phong. Ông ấy đã bắt đầu trường phái riêng của
mình.

Trường phái của ông ấy chỉ là một phản ứng - phản

ứng với Freud - và hiểu biết của ông ấy chưa bao giờ rất
sâu. Mặc dầu ông ấy dò dẫm theo hướng đúng, nhưng, tôi
nhắc lại: đó là dò dẫm, ông ấy không ý thức về nó. Ông
ấy chỉ đi xa nhất có thể được khỏi Freud.

Freud đã có thái độ rất khoa học, Jung bắt đầu đi

vào trong thế giới của nghệ thuật - chỉ để xa khỏi Freud.
Bởi ngẫu nhiên mà ông ấy bắt đầu đi theo hướng đúng.
Freud là rất toán học, Jung bắt đầu trở thành thơ ca. Freud
rất sự kiện, Jung bắt đầu trở thành ngày một huyền thoại
hơn. Đây là vì phản ứng: ông ấy phải chứng minh bản
thân ông ấy tách rời, hoàn toàn tách rời khỏi Freud, ông
ấy phải vứt bỏ mọi loại móc nối với Freud, ông ấy phải
trở thành cực đối lập của Freud - một cách không chủ ý,
một cách vô ý thức. Nhưng theo một cách nào đó, điều đó
là tốt. Nó là tốt theo nghĩa rằng ông ấy loạng choạng với
được vài sự kiện mà Freud sẽ không bao giờ loạng
choạng vớ phải theo cách riêng của ông ấy - bởi vì ông ấy
là người thực tế, thực hành, thực chứng, khoa học, người
hiện thực, và có nhiều điều không thể được hàm chứa bởi
sự kiện.

Có hàng triệu thứ mà không thể qui lại thành sự kiện

được. Và bạn đi càng cao, bạn đi càng sâu, càng khó cho
nó trở thành việc nói theo ngôn ngữ khoa học hay dùng
ngôn ngữ khoa học. Người ta phải tự do có tính thơ ca
hơn; người ta cần thơ ca, người ta cần hư cấu để diễn đạt.
Huyền thoại trở thành phương tiện duy nhất để diễn đạt
chiều cao và chiều sâu nào đó.

Nhưng Habib phải cảm thấy bị tổn thương. Anh ấy

đã từng là một nhà phân tích theo phái Jung và bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.