BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 96

92

Mọi không gian đã biến mất. Và không có thời gian,

bạn ở trong trạng thái vô thời gian. Và khi không có thời
gian và không có không gian, làm sao bạn có thể tồn tại
được? Con người tồn tại chỉ ở điểm giao của thời gian và
không gian. Một đường của thời gian, đường kia của
không gian bắt chéo, và tại điểm bắt chéo đó bản ngã nảy
sinh. Lấy đi hai đường này và điểm của bản ngã biến mất.
Nó chỉ là chỗ giao của hai đường. Nó là ý tưởng sai lầm.

Cho nên Phật nói: “Không có người nào.”

Trong thiền sâu, thời gian biến mất, không gian biến

mất, và bạn biến mất - tất cả đều biến mất. Chỉ có tính
không, shunya, số không. Đây là cách phủ định của việc
nói về cùng một điều.

Hoặc bạn có thể nói, “Ta là Thượng đế,” nếu bạn

chọn cách diễn đạt khẳng định - điều có nguy hiểm riêng
của nó, có cái đẹp riêng của nó nữa; hoặc bạn có thể chọn
cách diễn đạt phủ định, anatta - vô ngã, tính không - niết
bàn. Nó có cái đẹp riêng của nó và nguy hiểm của nó nữa.
Chính ý tưởng về tính không đẩy mọi người ra - đó là
nguy hiểm. Ai muốn cái không?

Trong bốn mươi năm thuyết giảng, Phật được hỏi đi

hỏi lại, “Sao người ta phải cố gắng là cái không? Cái đó
sẽ là cái chết, cái chết tối thượng.”

Và Phật nói, “Vâng, nó là cái chết tối thượng.

Nhưng nó là đẹp.”

Và người hỏi lại hỏi, “Nhưng nó là đẹp cho ai? - bởi

vì không có ai cả.”

Và Phật nói, “Chỉ có một cái đẹp, tính đẹp - không

có ai để kinh nghiệm nó.”

Một cách tự nhiên tâm trí con người nói, “Nhưng

thế thì phỏng có ích gì? Nếu tôi không có đó, và nó rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.