311
đủ trống rỗng để được nó rót đầy. Bạn quá đầy bản ngã
riêng của bạn.
Nếu người ta đi tới những điều nền tảng thế thì đây
là điều nền tảng nhất: khoảnh khắc bạn không có, chứng
ngộ có. Với trống rỗng, vấn đề được giải quyết.
Nếu bạn tiếp tục bạn sẽ vẫn còn dốt nát và đầy bóng
tối. Bạn là tối, sự hiện diện của bạn là 'đêm tối của linh
hồn’. Khi bạn có, bạn là tách rời khỏi sự tồn tại. Đó là
điều tối bao gồm cái gì - ý tưởng về tách rời - rằng “Có
khe hở giữa tôi và cái toàn thể. Thế thì tôi bị bỏ lại một
mình, thế thì có khổ bởi vì sợ bao quanh tôi: tôi một mình
thế, và tôi tí hon thế, và sớm hay muộn cái chết sẽ tới và
phá huỷ tôi, và tôi không có cách nào để bảo vệ bản thân
tôi chống lại cái chết.” Do đó người ta sống trong run rẩy
và sợ hãi. Nhưng chúng ta tạo ra run rẩy và sợ hãi, chúng
ta gây ra nó - bởi chính ý tưởng về việc tách rời khỏi sự
tồn tại.
Khoảnh khắc bạn bỏ sự phân tách này, khoảnh khắc
bạn thấy rằng bạn không tách rời, rằng bạn không thể
tách rời được, rằng không có cách nào để tách rời, rằng
bạn là một phần của cái toàn thể, cố hữu của cái toàn thể,
rằng bạn ở trong cái toàn thể và cái toàn thể ở trong bạn,
vấn đề được giải quyết, và được giải quyết vĩnh viễn.
Chết biến mất, sợ biến mất, phiền não biến mất, và toàn
thể năng lượng tham gia vào sợ, vào lo âu, vào phiền não,
đều được xả ra. Cùng năng lượng đó trở thành việc mở
hội của linh hồn.
Chứng ngộ là gì? - năng lực để thấy bản thân người
ta như cái một thực sự hiện hữu. Chúng ta hoàn toàn
trống rỗng bản ngã. Bản ngã chỉ là sự giả vờ. Chúng ta đã
tạo ra nó, chúng ta đã phóng chiếu nó, nó là ảo tưởng của