416
dưỡng, bạn đang phóng chiếu. Nếu bạn yêu một vật, bạn
chú ý tới nó. Bằng việc chú ý bạn trở nên bị gắn bó với
nó. Gắn bó là thông qua chiếc cầu của chú ý. Không có
nhu cầu từ bỏ bất kì cái gì, chỉ cần phá cầu: sống trong
thế giới mà không chú ý gì tới mọi vật, cứ đi dường như
bạn đang đi trong cái trống rỗng.
…đây là suy tư về trung tâm.
Và nếu bạn có thể làm được điều này, trung tâm sẽ
nảy sinh trong bạn. Nếu bạn có thể sống trong thế giới
dường như bạn không ở trong nó, nếu bạn có thể sống
trong thế giới dường như thế giới chỉ là giấc mơ, thế thì
đột nhiên một năng lượng lớn sẽ kết tinh lại trong bạn -
toàn thể năng lượng mà đã bị tiêu tán. Theo cả nghìn cách
bạn đã từng làm tiêu tán năng lượng của bạn, theo mọi
hướng bạn đang làm rò rỉ. Chú ý của bạn là điểm rò rỉ.
Khi bạn không làm rò rỉ thêm nữa, khi chú ý của bạn
không còn chuyển đi, khi chú ý của bạn đang tụ lại bên
trong, tích luỹ bên trong, kết tinh bên trong, trung tâm
nảy sinh.
Trong khi thực hành suy tư về trống rỗng, người ta
cũng biết rằng người ta không thể phá huỷ được
mười nghìn thứ, và dầu vậy người ta không chú ý tới
chúng.
Người ta biết rằng mơ này phải tiếp tục. Đây là giấc
mơ đẹp nữa. Không có gì để lo nghĩ về trong nó. Không
cần từ bỏ, không cần phá huỷ, không cần tranh đấu với
nó. Bạn không tranh đấu với cái bóng của bạn - bạn biết
nó là cái bóng. Bạn không muốn phá huỷ nó nữa bởi vì
bạn biết nó là cái bóng. Bạn không lo nghĩ về nó bởi vì nó