BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 422

418

Do đó, khi người ta thực hành suy tư về tính trống
rỗng, trống rỗng chắc chắn là trống rỗng…

Bây giờ bạn sẽ phải đi vào trong chiều sâu thêm một

chút. Khi bạn biết rằng tất cả là trống rỗng, có vấn đề.
Bạn có thể bắt đầu nghĩ rằng trống rỗng là cái gì đó rất
thực - đó là vấn đề - bởi vì tâm trí bao giờ cũng bị mắc
vào trong lời.

Có một câu chuyện nhỏ trong cuốn sách hay Alice ở

xứ sở Diệu kì:

Alice đi tới nhà vua. Nhà vua đang nóng lòng chờ

đợi bức thư tình nào đó tới. Ông ta hỏi mọi người, “Các
khanh có thấy sứ giả không?” Ông ta cũng hỏi Alice,
“Khanh có thấy sứ giả nào đó tới ta không?”

Alice nói, “Không ai, tâu bệ hạ,” và nhà vua nghĩ cô

bé đã thấy ai đó tên là Không ai.

Nhà vua nói, “Nhưng dường như Không ai đã bước

đi chậm hơn khanh, bằng không thì ông ấy đã tới rồi. Vì
ta đã nghe tin tức này lặp đi lặp lại: nhiều người đã tới và
tất cả họ đều nói ‘Không ai, tâu bệ hạ,’ và Không ai vẫn
chưa tới! Cho nên dường như Không ai bước đi chậm hơn
khanh.”

Và một cách tự nhiên Alice nghĩ, “Ông ấy nói gì thế

nhỉ? - không ai bước đi chậm hơn mình sao?” Cô bé vặn
lại. Cô ấy nói, “Không ai bước đi nhanh hơn tôi!” Cô bé
cảm thấy bị xúc phạm.

Và nhà vua nói, “Không ai bước nhanh hơn khanh

sao? Thế thì tại sao ông ấy vẫn chưa tới?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.