BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 11

“Anh là đồ ngu”, Daniel vừa đáp vừa lau máu trên mặt. “Tôi muốn đòi

sự công bằng.” “Còn lâu”, Daniel rít lên. “Tôi mới muốn đòi sự công
bằng.” “Patch of Green chứ?”, Hugh nói một cách lạnh lùng. “Lúc bình
minh.”

Cả phòng chìm vào im lặng khi mọi người chờ cho một trong hai người

đàn ông lấy lại lý trí.

Nhưng không. Tất nhiên là không.
Hugh mỉm cười. Anh không thể tưởng tượng nổi mình có gì để cười,

nhưng anh vẫn cảm thấy nụ cười lộ rõ trên nét mặt. Và khi nhìn Daniel
Smythe-Smith, anh thấy khuôn mặt của một người đàn ông khác. “Được
thôi.”

“Anh không cần phải làm việc này”, Charles Dunwoody nói, mặt mày

nhăn nhó khi hoàn tất việc kiểm tra súng của Hugh.

Hugh không thèm đáp lại. Đầu anh đau quá.
“Ý tôi là, tôi tin anh, anh ta đã gian lận. Nhất định là thế bởi vì, ừm, đó là

anh, và anh luôn thắng cơ mà. Không biết anh làm được thế bằng cách nào,
nhưng lúc nào cũng vậy.”

Hugh hầu như không chuyển động đầu, nhưng mắt anh chậm rãi hướng

về phía mặt Dunwoody. Giờ thì Dunwoody đang buộc tội anh gian lận đấy
à?

“Tôi nghĩ là nhờ toán học”, Dunwoody tiếp tục, hoàn toàn không nhận

thức được vẻ mặt nhạo báng của Hugh. “Lúc nào anh cũng giỏi môn đó đến
mức dị hợm...”

Dễ chịu thật. Lúc nào cũng hết sức dễ chịu khi bị gọi là kẻ dị hợm.
“... và tôi biết rằng anh chưa bao giờ gian lận ở môn toán. Chúa biết rõ là

bọn tôi đã thách đố anh cả khối lần hồi đi học.” Dunwoody ngẩng lên nhìn
với vẻ cau có. “Làm sao anh làm được điều đó vậy?”

Hugh trừng mắt nhìn anh ta. “Sao anh lại hỏi tôi vào lúc này?”
“À. Không. Không. Tất nhiên là không”, Dunwoody hắng giọng và lùi

lại một bước. Marcus Holroyd đang hướng về phía họ, hẳn là để cố gắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.