BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 13

“Tôi là thợ cắt tóc”, bác sĩ nói một cách phòng thủ. Marcus lắc đầu và

quay lại chỗ Daniel.

“Các quý ông, chuẩn bị sẵn sàng thôi!”
Hugh không chắc ai đã ra hiệu. Có lẽ là một người nghe nói về vụ đấu

súng và muốn có quyền khoác lác về nó. Chẳng có câu nói nào được thèm
muốn ở Luân Đôn hơn câu “Tôi đã tận mắt trông thấy đấy”.

“Ngắm bắn!”
Hugh nhấc cánh tay lên và ngắm. Cách vai phải của Daniel bảy phân.

“Một!”

Chúa lòng lành, anh đã quên vụ đếm thời gian. “Hai!”
Ngực anh siết lại. Cái trò đếm số này. Tiếng hét này. Đó là thời điểm duy

nhất mà các con số biến thành kẻ thù. Giọng của cha anh gào thét hân hoan,
và Hugh, cố không nghe...

“Ba!”
Hugh nao núng. Và anh kéo cò. “AAAaaaaaa!”
Hugh nhìn Daniel ngạc nhiên.
“Chết tiệt, anh bắn tôi!”, Daniel hét lên. Anh ta ôm vai, chiếc áo sơ mi

trắng nhăn nhúm đã thấm máu đỏ.

“Gì cơ?” Hugh nói với chính mình. “Không.” Anh đã nhắm sang bên.

Không xa mục tiêu lắm, nhưng anh là một xạ thủ tài ba, xuất sắc.

“Ôi, Chúa ơi”, bác sĩ lầm bầm, và ông ta chạy dọc bãi cỏ. “Anh đã bắn

anh ta”, Dunwoody thở dốc. “Vì sao anh lại làm vậy chứ?”

Hugh không có lời nào để nói. Daniel bị thương, thậm chí là đau kinh

khủng, và anh đã gây ra điều đó. Chính anh. Không ai ép anh hết. Và kể cả
lúc này đây, khi Daniel nâng cánh tay chết tiệt của mình lên - cánh tay đang
chảy máu...

Hugh gào lên khi cảm thấy chân mình bị xé vụn.
Vì sao anh lại nghĩ mình nghe thấy tiếng súng bắn trước khi cảm thấy bị

bắn chứ? Anh biết quy trình của nó. Nếu ngài Isaac Newton đúng thì âm
thanh di chuyển với vận tốc hai trăm chín mươi tám mét một giây. Hugh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.