BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 118

Trong giây lát anh chẳng hề cử động. Không thể. Anh vẫn đang cố hiểu

chuyện quái gì đang diễn ra.

“Hugh”, cô nói một cách trông mong. “Chân của anh?” Anh nhận ra là

không thể ngăn cô lại được, nên anh thầm xin lỗi chủ nhà và đặt bàn chân
đi bốt lên bàn.

Được duỗi chân ra đúng là thích thật.
“Chờ nhé”, Sarah nói, vòng sang chỗ anh. “Nó không đỡ được đầu gối

của anh.” Cô đi tới bên cạnh anh và kéo bàn vào gần, nhưng lại làm lệch
bàn. “Ôi, xin lỗi”, cô nói, đi vòng ra sau ghế của anh. “Chờ một tí nhé.”

Cô lách qua khoảng trống giữa ghế sô pha và ghế của anh, ép người vào

chỗ trống ngay kế bên anh. Họ không chạm vào nhau, nhưng anh có thể
cảm nhận được hơi ấm phả ra từ da cô.

“Thứ lỗi cho tôi nhé”, cô nói nhỏ. Anh quay đầu lại.
Anh thật sự không nên làm vậy mới phải.
Tiểu thư Sarah đã cúi xuống, để lộ một ít khe ngực, và bộ váy đó, độ sâu

của cổ... quá gần anh...

Anh lại nhúc nhích người trên ghế, và lần này thì chẳng phải là do vết

thương đâu.

“Anh có thể nhấc nó lên một chút không?”, Sarah hỏi. “Gì cơ?”
“Chân anh.” Cô không nhìn anh, tạ ơn Chúa, bởi vì anh không thể ngừng

nhìn cô. Khoảng tối giữa hai bầu ngực của cô quá gần anh, và mùi hương
của cô vảng vất xung quanh - mùi chanh, kim ngân, cả một hương thơm gì
đó trần tục và gợi cảm hơn nhiều.

Cô đã khiêu vũ cả sáng. Hổn hển và choáng váng vì quá sức. Chỉ nghĩ

đến đó thôi cũng khiến anh khao khát cô đến mức anh nghĩ mình có thể sẽ
ngừng thở mất.

“Anh có cần giúp không?”, cô hỏi.
Chúa lòng lành, có. Anh đã không ngủ với ai kể từ khi bị thương, và sự

thật là anh cũng chẳng muốn lắm. Anh cũng có nhu cầu như bao người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.