Biết rằng mình đã hủy hoại cuộc đời của một người đàn ông như vậy
khiến Hugh cảm thấy càng thêm khốn khổ khi Daniel bị đuổi tới châu Âu.
Hugh vẫn còn sửng sốt khi thấy Daniel quay lại địa vị của mình ở Anh
quốc với vẻ phong nhã và hài hước tuyệt vời. Phần lớn đàn ông sẽ khao
khát tìm cách trả thù.
Nhưng Daniel lại cảm ơn anh. Cậu ta đã cảm ơn anh vì đi tìm cậu ta ở Ý,
rồi cảm ơn anh vì chấm dứt hành trình săn đuổi ma quỷ của cha anh, và
cuối cùng, cảm ơn anh vì tình bạn của anh.
Hugh nghĩ rằng sẽ chẳng có gì mà mình không làm vì người đàn ông
này.
“Mà anh sẽ làm gì ở Luân Đôn chứ?”, Daniel hỏi, ra hiệu cho Hugh đi
theo mình. “Ngồi một chỗ rồi tính nhẩm à?”
Hugh liếc xéo anh ta.
“Tôi chỉ trêu anh thế vì quá ngưỡng mộ mà thôi.” “Thế cơ à.”
“Đó là một kỹ năng xuất sắc”, Daniel quả quyết.
“Dù cho nó làm anh bị bắn và bị đuổi khỏi đất nước sao?”, Hugh nói.
Những gì anh nói với tiểu thư Sarah là sự thật - thỉnh thoảng những câu đùa
cợt đen đủi là lựa chọn duy nhất.
Daniel khựng lại, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Anh cũng nhận ra đúng không”, Hugh nói, “kỹ năng toán học thiên bẩm
của tôi chính là lý do tôi luôn giỏi bài bạc”.
Mắt Daniel dường như tối sầm lại, và khi chớp mắt, mặt anh ta mang vẻ
thừa nhận thầm lặng. “Nó đã chấm dứt rồi, Prentice”, anh nói. “Nó đã qua
rồi, và cuộc đời của chúng ta đã trở lại.”
Cuộc đời của anh thôi, Hugh nghĩ thầm, rồi tự căm ghét chính mình vì
nghĩ như vậy.
“Cả hai ta đều ngu ngốc”, Daniel nói nhỏ.
“Có thể cả hai ta đều ngu ngốc”, Hugh đáp lại, “nhưng chỉ một trong số
hai ta thách đấu”.
“Tôi đâu có buộc phải chấp nhận.”