BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 145

Nhưng cô đã có quá nhiều cảm giác về anh, nó vừa hỗn loạn lại vừa đáng

giận. Chỉ đọc trước rằng nhân vật của họ sẽ hôn...

Đã là quá mức chịu đựng.
Chuyến đi tiếp tục trong im lặng, cuối cùng Frances chìm vào giấc ngủ.

Harriet nhìn chằm chằm vào khoảng không. Elizabeth tiếp tục đọc sách,
mặc dù thỉnh thoảng cô bé lại ngẩng lên, hết nhìn Sarah lại đến Hugh. Sau
một tiếng đồng hồ, Sarah nghĩ rằng có thể Hugh cũng đã ngủ, anh không
chuyển động lấy một lần từ khi họ chìm vào im lặng, và cô không nghĩ
chân anh có thể thoải mái khi ở nguyên một vị trí quá lâu.

Nhưng khi cô nhìn trộm sang thì anh vẫn tỉnh. Dấu hiệu duy nhất cho

thấy anh nhận ra cô đang nhìn là thay đổi rất nhỏ trong mắt anh.

Anh không nói gì hết. Cả cô cũng không.
Cuối cùng cô cảm thấy bánh xe chậm dần lại, và khi nhìn ra ngoài cửa

sổ, cô thấy họ đang đến gần một nhà trọ có một bảng hiệu chào mừng viết,
The Rose and Crown, từ năm 1612.

“Frances”, cô nói, mừng vì có lý do hợp lý để nói chuyện. “Frances, đến

giờ dậy rồi. Chúng ta đến nơi rồi.”

Frances chớp mắt ngái ngủ và dựa vào Elizabeth, người không than

phiền lấy một câu nào.

“Frances, em có đói không?”, Sarah kiên trì hỏi. Cô cúi người về phía

trước và duỗi đầu gối. Cỗ xe đã dừng hẳn và tất cả những gì Sarah có thể
nghĩ đến là làm sao để trốn ra. Cô đã cố gắng hết sức để ngồi im và giữ yên
lặng. Cảm giác như thể mấy giờ liền cô không hít thở vậy.

“Ôi”, cuối cùng thì Frances vừa ngáp vừa nói. “Em đã ngủ gật à?”
Sarah gật đầu.
“Em đói”, Frances nói.
“Em nên nhớ mang bánh quy mới đúng”, Harriet nói. Sarah hẳn sẽ mắng

cô bé vì câu nói nhỏ nhen đó, có điều thật nhẹ nhõm khi được nghe một
cuộc đối thoại hết sức bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.