BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 149

“Bao nhiêu cốc bia rồi?”, Daniel hỏi rõ.
Hugh hớp một ngụm bia, rồi thêm ngụm nữa, bởi vì phải hai ngụm mới

hết cốc. “Chưa đủ.”

“Anh say rồi đấy à?”
“Đáng buồn là chưa.” Hugh ra hiệu cho chủ quán trọ rót thêm.
Chủ quán trọ nhìn qua. “Một cốc cho ngài nữa chứ, Đức ngài?”
Daniel lắc đầu. “Cho ta trà thôi. Vẫn còn sớm.” Hugh nhếch mép.
“Tất cả mọi người đang ở trong phòng ăn”, Daniel bảo anh.
Tất cả hai trăm người, suýt nữa thì Hugh đã nói vậy, nhưng rồi anh nhớ

ra là họ đã chia ra để ăn trưa ở các nhà trọ khác nhau. Anh đoán có lẽ mình
nên thấy biết ơn vì ân huệ nhỏ nhoi đó. Chỉ có một phần năm đoàn lữ hành
chứng kiến nỗi hổ thẹn của anh.

“Anh có muốn nhập hội với bọn tôi không?”, Daniel hỏi. Hugh nhìn cậu

ta.

“Tôi đoán là không rồi.”
Chủ nhà trọ đặt một cốc bia trước mặt Hugh. “Trà sẽ sớm được phục vụ

thôi, thưa ngài.”

Hugh nâng cốc lên môi và uống một ngụm hết khoảng một phần ba cốc.

Chẳng có đủ cồn trong cái thứ này. Còn lâu anh mới có thể khiến đầu óc
mình rơi vào tình trạng trống rỗng.

“Cô ấy có bị gãy chân không?”, anh hỏi. Anh không định làm thế, nhưng

đó là điều anh nhất định phải biết.

“Không”, Daniel nói, “nhưng bị rạn khá lớn. Nó sưng to và rất đa...”.
Hugh gật đầu. Anh biết rõ điều đó. “Cô ấy có thể đi tiếp chứ?”
“Tôi nghĩ vậy. Chúng tôi sẽ phải để cô ấy ngồi một cỗ xe khác. Cô ấy

cần nâng chân lên.”

Hugh lại uống một hớp lớn nữa.
“Tôi không chứng kiến chuyện đã xảy ra”, Daniel nói. Hugh cứng người

lại. Thật chậm rãi, anh quay sang nhìn bạn mình. “Anh đang muốn hỏi gì
tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.