BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 155

Sau vài phút, Sarah nghe thấy có người di chuyển qua góc nhà. Cô có

nên gọi không nhỉ? Cô cần giúp đỡ, nhưng mà...

“Tiểu thư Sarah à?”
Là anh. Cô không biết vì sao mình lại thấy ngạc nhiên. Hay hài lòng.

Nhưng đúng là cô thấy vậy. Cuộc trò chuyện cuối cùng của họ thật khủng
khiếp, nhưng khi nhìn thấy ngài Hugh Prentice đi dọc hành lang về phía
mình, cô đã hạnh phúc đến mức sửng sốt.

Anh tới bên cô, rồi nhìn dọc hành lang. “Cô đang làm gì ở đây?”
“Nghỉ ngơi, tôi e là vậy.” Cô đá chân ra khoảng chục phân. “Tham vọng

vượt quá khả năng của tôi rồi.”

“Cô không nên đứng dậy đi lại mới đúng.”
“Tôi đã mất gần như cả ngày bị trói chặt trên giường rồi.”
Có phải do cô tưởng tượng ra không hay anh đột nhiên trông có vẻ

không thoải mái nhỉ?

Cô vẫn tiếp tục nói, “Và ba ngày trước đó thì bị nhốt trong một cỗ xe...”.
“Chúng ta đều thế mà.”
Cô mím chặt môi một cách dằn dỗi. “Phải, nhưng các anh thì còn được

đứng dậy và đi lại.”

“Hoặc lê bước”, anh khô khan nói.
Mắt cô đưa lên nhìn gương mặt anh nhưng không thể giải thích được bất

kỳ cảm xúc nào mà anh giấu sau đôi mắt ấy.

“Tôi nợ cô một lời xin lỗi”, anh nói khô khan.
Cô chớp mắt. “Vì cái gì?” “Tôi đã để cô ngã.”
Cô nhìn anh trong giây lát, hoàn toàn chết lặng vì anh lại trách tội bản

thân bởi một chuyện rõ ràng là một tai nạn như thế.

“Đừng có lố bịch thế”, cô trấn an anh. “Tôi đằng nào chả ngã. Elizabeth

giẫm lên vạt áo của Frances, Frances thì giật lại, rồi Elizabeth dịch chân,
và...” Cô vẫy tay. “Thôi. Đừng bận tâm. Không hiểu sao Harriet lại là người
xô vào tôi. Nếu chỉ có Frances thì tôi dám nói là mình đã có thể lấy lại
thăng bằng rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.