BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 156

Anh không nói gì hết, vậy nhưng cô thấy mình không sao lý giải nổi nét

mặt anh.

“Anh biết đấy, từ trên bậc thang”, cô thấy mình nói. “Đó là lúc tôi bị

thương ở cổ chân. Chứ không phải khi tôi ngã xuống.” Cô không biết vì sao
điều này lại làm nên sự khác biệt, nhưng cô chưa từng giỏi kiểm soát lời
nói của mình khi bối rối.

“Tôi cũng nợ anh một lời xin lỗi”, cô ngập ngừng nói thêm.
Anh nhìn cô dò hỏi.
Cô nuốt nước bọt. “Tôi đã rất tệ với anh lúc ở trong xe ngựa.”
Anh dợm nói gì đó, có lẽ là, “Đừng ngớ ngẩn thế”, nhưng cô ngắt lời.
“Tôi đã phản ứng thái quá. Thật sự là rất... xấu hổ, vở kịch của Harriet

ấy. Và tôi chỉ muốn anh biết rằng tôi chắc chắn sẽ hành xử hệt như vậy với
bất kỳ ai. Nên nói thực, anh không nên cảm thấy bị xúc phạm. Ít nhất đừng
nghĩ nó nhằm vào anh.”

Chúa nhân từ, cô lại huyên thuyên nữa rồi. Cô chẳng bao giờ giỏi nói xin

lỗi. Đơn giản là phần lớn thời gian cô từ chối nói điều đó.

“Anh có định cùng đi săn với các quý ông không?”, cô thốt ra.
Khóe miệng anh mím chặt lại và lông mày anh nhướn lên châm biếm khi

anh nói, “Tôi không thể”.

“Ồ. Ôi!” Đồ ngu ngốc, cô đã nghĩ gì không biết? “Tôi xin lỗi”, cô nói.

“Tôi thật vô tâm hết sức.”

“Cô không cần nói tránh, tiểu thư Sarah. Tôi là một gã què. Đó là sự thật

rồi. Và chắc chắn đó không phải lỗi của cô.”

Cô gật đầu. “Tuy vậy tôi vẫn xin lỗi.”
Trong giây lát, trông anh có vẻ ngập ngừng không biết nên làm gì, rồi,

anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, “Lời xin lỗi được chấp nhận”.

“Dù vậy, tôi không thích từ đó”, cô nói.
Lông mày anh nhướn lên.
“Què.” Cô chun mũi. “Anh có phải ngựa đâu.” “Cô có từ khác thay thế

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.