BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 161

“Nó khủng khiếp đến mức có cảm giác khá hay ho đấy”, cô bảo anh.
“Và đó là một lời xúc phạm mà tôi cảm giác như thể được khen ngợi.”
Cô thấy miệng mình mím lại. Cô đang cố nín cười, đó là trận chiến về tài

dí dỏm và không hiểu sao cô biết rằng nếu cười, cô sẽ thua. Nhưng cùng
lúc ấy, thua cuộc cũng chẳng phải là một viễn cảnh khủng khiếp gì. Không
phải trong chuyện này.

“Đi nào”, anh giả vờ mỉa mai. “Hãy nhìn cô đi bộ tới thư viện nào.”
Cô làm theo. Nó không dễ, và cũng chẳng phải không đau đớn - nói thực,

cô không nên đứng dậy đi lại vội - nhưng cô đã làm được.

“Cô giỏi lắm”, anh nói khi họ tới gần đích đến.
“Cảm ơn”, cô nói, hài lòng một cách lố bịch trước lời khen ngợi của anh.

“Cảm giác thật phi thường. Thật độc lập. Thật kinh khủng khi phải dựa vào
người khác để đưa tôi đi chỗ này chỗ kia.” Cô nhìn anh qua vai. “Đó có
phải là cảm giác của anh không?”

Môi anh cong lên chế giễu. “Không hẳn.”
“Thật sao? Bởi vì...” Họng cô thít chặt lại. “Đừng bận tâm.” Cô mới

ngốc làm sao. Tất nhiên anh không có cảm giác giống như vậy rồi. Cô dùng
gậy để đi lại vào ngày hôm đó. Còn anh chẳng bao giờ bỏ nó được.

Từ giây phút ấy trở đi, cô không còn tự hỏi vì sao anh lại hiếm khi cười

đến thế. Thay vào đó, cô thấy thật kỳ diệu vì anh vẫn có thể nở nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.