BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 173

Sarah quan sát họ rời đi, có phần bối rối bởi khao khát muốn rời đi quá

rõ ràng của Anne - cô ấy nghĩ rằng họ cần không gian riêng tư sao? Thật kỳ
lạ. Tuy vậy, cuộc nói chuyện này vẫn chưa kết thúc được đâu, nên cô quay
về phía Hugh và nói, “Nếu bắt buộc thì anh có thể bảo mình bị tàn tật”, cô
nói, “nhưng tôi cấm anh gọi mình là thằng què”.

Anh lùi ra sau một cách ngạc nhiên. Và có lẽ là có phần hứng thú nữa.

“Cô cấm tôi sao?”

“Phải.” Cô nuốt nước bọt, không mấy thoải mái với luồng cảm xúc trào

dâng trong cơ thể. Lần đầu tiên trong tối hôm đó, chỉ còn lại hai người họ
trên bãi cỏ, và cô biết nếu mình hạ thấp giọng xuống như lời thủ thỉ, anh
vẫn có thể nghe thấy. “Tôi vẫn không thích từ tàn tật, nhưng ít nhất đó cũng
là một tính từ. Nếu anh bảo mình là thằng què thì dường như anh chỉ có thế
mà thôi.”

Anh nhìn cô thật lâu trước khi đứng dậy và băng qua chỗ cô. Anh cúi

xuống, và rồi, dịu dàng đến mức cô không chắc là mình nghe đúng, anh
nói, “Tiểu thư Sarah Pleinsworth, tôi có thể mời em khiêu vũ không?”.

Hugh bất ngờ khi đón nhận ánh mắt của cô. Cô ngẩng lên, môi hé ra, và

trong khoảnh khắc đó, anh dám thề rằng mặt trời đã ló rạng từ nụ cười của
cô.

Anh cúi sát lại gần, đủ cho một lời thì thầm, “Như em nói, nếu tôi không

phải là một gã què thì tôi phải có khả năng khiêu vũ chứ”.

“Anh chắc chứ?”, cô thì thầm.
“Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được nếu không thử.”
“Tôi sẽ không duyên dáng lắm đâu”, cô nói một cách rầu rĩ.
“Đó là lý do em là bạn nhảy hoàn hảo đấy.”
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh. “Ngài Hugh Prentice, tôi rất vinh dự

được khiêu vũ cùng ngài.”

Cô cẩn thận dịch ra mép ghế, rồi để anh kéo cô đứng dậy. Cũng khá khôi

hài, anh thì dựa vào ghế, cô thì dựa vào anh, cả hai đều không ngăn được
nụ cười toe toét biến thành tiếng khúc khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.