BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 176

Cô cười. “Tôi chắc chắn đó chỉ là một trong vô vàn lý do thôi.” “Em làm

tôi tổn thương đấy.”

“Ngược lại. Tôi không biết một người đàn ông nào thật sự muốn hiểu

phụ nữ hết. Nếu thế thật thì các anh còn biết than phiền về điều gì nữa
nào?”

“Napoleon chăng?” “Ông ta chết rồi.” “Thời tiết thì sao?”
“Các anh vẫn than phiền về nó còn gì, có điều tối nay thì chẳng có gì mà

than phiền được hết.”

“Không”, anh đồng ý, nhìn lên các vì sao. “Đây là một buổi tối tuyệt vời

hiếm thấy.”

“Phải”, cô dịu dàng nói. “Đúng là thế.”
Anh nên thấy hài lòng với điều đó, nhưng anh trở nên tham lam và

không muốn điệu nhảy chấm dứt, nên anh cho phép tay mình ép mạnh vào
lưng cô hơn và nói, “Em vẫn chưa nói tôi biết là em nghĩ tôi đã làm gì để
có vinh dự được em gọi ‘ngài’”.

Cô liếc nhìn anh với ánh mắt tinh ranh. “À, nếu muốn nói hết sức chân

thành thì tôi phải thừa nhận mình buột miệng thôi. Nó tạo cảm giác tán tỉnh
cho cuộc trò chuyện.”

“Em làm tôi đau lòng quá.”
“À, nhưng tôi sẽ không nói thật đâu. Thay vào đó, tôi sẽ gợi ý anh nên tò

mò vì sao tôi lại cảm thấy muốn tán tỉnh.”

“Tôi sẽ nghe theo lời gợi ý đó vậy.”
Cô ngân nga khe khẽ khi họ xoay người. “Em sẽ bắt tôi hỏi sao?”
“Chỉ nếu anh muốn hỏi thôi.”
Anh nhìn vào mắt cô. “Tôi muốn chứ.”
“Tốt thôi, tôi cảm thấy muốn tán tỉnh bởi vì...”
“Chờ đã”, anh cắt lời, bởi vì cô xứng đáng được nhận điều đó sau khi bắt

anh hỏi. “Đến lúc xoay một vòng nữa rồi.”

Họ thực hiện một cách hoàn hảo, cũng tức là không bị ngã.
“Em vừa nói gì nhỉ”, anh giục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.