BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 183

chẳng phải, lúc nào họ chẳng dự đoán được), Hugh và Freddie sẽ nghe thấy
tiếng mẹ họ khóc.

Lần đầu tiên nghe thấy, Hugh đã nhảy khỏi giường, nhưng bị Freddie cản

lại.

“Nhưng mẹ...” Freddie lắc đầu.
“Còn cha...” Hugh cũng nghe thấy cả tiếng cha mình. Giọng ông giận dữ.

Rồi ông cười phá lên.

Freddie lại lắc đầu, ánh mắt anh ấy đủ để thuyết phục Hugh, người nhỏ

hơn anh năm tuổi, bò về giường và bịt tai lại.

Nhưng anh không chợp nổi mắt. Nếu ngày hôm sau bạn hỏi anh, anh hẳn

sẽ thề là mình thậm chí còn chẳng chớp mắt. Anh mới sáu tuổi và vẫn còn
thề những điều bất khả thi.

Khi anh gặp mẹ tối hôm đó trước bữa tối, trông bà không có vẻ bất ổn.

Nghe thì có vẻ bà bị đau, nhưng bà không có vết bầm tím nào, và cũng
chẳng có vẻ ốm. Hugh định hỏi bà nhưng Freddie đã giẫm lên chân anh.

Freddie không bao giờ làm vậy mà không có lý do gì nên Hugh đã ngậm

chặt miệng.

Vài tháng sau đó, Hugh quan sát cha mẹ mình thật kỹ lưỡng. Chỉ sau đấy

anh mới nhận ra rằng anh gần như chẳng bao giờ bắt gặp họ ở cùng nhau
trong một căn phòng. Nếu họ ăn tối cùng nhau trong phòng ăn thì anh cũng
chẳng biết vì trẻ con ăn ở phòng trẻ.

Khi anh nhìn thấy họ ở cùng nhau thì cũng khó mà xác định được cảm

xúc mà họ dành cho nhau, họ chẳng hề nói chuyện. Nhiều tháng liền trôi đi
và Hugh gần như đã nghĩ mọi chuyện hoàn toàn ổn thỏa.

Rồi họ lại nghe thấy tiếng khóc. Và anh biết mọi chuyện chẳng ổn tí nào

song không thể làm được gì hết.

Khi Hugh lên mười, mẹ anh mất sau khi bị chó cắn (một vết cắn nhỏ

nhưng tình hình nhanh chóng trở nên xấu đi).

Hugh thương tiếc bà như anh sẽ thương tiếc bất kỳ ai mà anh gặp hai

mươi phút mỗi tối, và cuối cùng anh cũng ngừng lắng nghe mỗi tối khi cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.