BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 207

“Đúng là không phải cho tới khi anh xộc vào phòng.” “Nếu điều này

khiến anh cảm thấy khá hơn thì tôi phải nói”, Hugh lên tiếng, “tôi đã định
xin phép Bá tước Pleinsworth cho cưới cô ấy ngay khi ông ấy đến nơi.”

Sarah quay phắt đầu lại. “Đó là lời cầu hôn của em đấy à?”
“Trách anh ta đi”, Hugh đáp lại, hất đầu về phía Daniel. Nhưng rồi

Daniel làm một việc không thể ngờ tới. Anh tiến một bước về phía Hugh,
trừng mắt nhìn vào mặt anh, và nói, “Anh sẽ không xin ngài Pleinsworth
cho cưới cô ấy. Anh sẽ không nói dù chỉ một lời với ông ấy cho tới khi kể
sự thật cho cô ấy”.

Sự thật? Sarah nhìn đi nhìn lại giữa Daniel và Hugh. Vài lần. Nhưng họ

chẳng chú ý đến cô như thể cô không có mặt. Và lần đầu tiên trong đời, cô
ngậm chặt miệng.

“Cái gì”, Hugh nói, cuối cùng thì cũng bốc hỏa, “anh có ý gì?”.
“Anh biết rõ mà”, Daniel rít lên. “Tôi tin rằng anh chưa quên giao dịch

của quỷ dữ mà anh đã ký chứ hả.”

“Ý anh là thứ đã cứu mạng anh ấy hả?”, Hugh đáp trả. Sarah lùi lại

hoảng hốt. Cô không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nó làm cô kinh
hãi.

“Phải”, Daniel xác nhận bằng giọng mượt như nhung. “Cái đó đấy. Anh

không nghĩ cô ấy nên biết điều đó trước khi nhận lời cầu hôn của anh sao?”

“Biết điều gì?”, Sarah hỏi một cách bất an. “Hai người đang nói về

chuyện gì vậy?” Nhưng cả hai còn chẳng thèm liếc cô lấy một cái.

“Hôn nhân là cam kết trọn đời”, Daniel nói bằng giọng kinh khủng.

“Trọn đời.”

Quai hàm Hugh đanh lại. “Đây không phải thời điểm thích hợp đâu,

Winstead.”

“Không phải thời điểm thích hợp à?”, Daniel nhắc lại. “Không phải thời

điểm thích hợp à? Thế thời điểm quái nào thì thích hợp hả?”

“Ăn nói cho cẩn thận đấy”, Hugh quát. “Cô ấy là em họ của tôi.”
“Cô ấy là một quý cô có gia giáo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.