BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 231

Có điều trong lời nhắn, ông không đề cập tới việc vì sao mình lại tới

Berkshire. Hugh không mấy ngạc nhiên trước sơ sót này, cha anh không
bao giờ giải thích cho hành động của mình. Ông ở White Hart, và muốn nói
chuyện với Hugh ngay lập tức.

Đó là tất cả những gì ông viết.
Thường thì Hugh cố hết sức để tránh tiếp xúc với cha mình, nhưng anh

không ngu ngốc đến mức lờ tịt một lời triệu tập trực tiếp như vậy. Anh bảo
người hầu thu dọn đồ đạc và chờ lệnh, rồi vào làng. Anh không chắc Daniel
có tốt bụng dàn xếp cho anh mượn một cỗ xe của nhà Winstead hay không,
nhưng khi mưa vẫn còn trút xuống xối xả, và phải chống gậy... Anh thấy
mình thật sự không có nhiều lựa chọn trong vấn đề này.

Chưa kể đến việc người mà anh buộc phải gặp là cha anh. Bất kể Daniel

có giận dữ với Hugh thế nào đi nữa - mà Hugh nghi ngờ là cậu ta giận dữ
đến mức không thể xoa dịu được - thì cậu ta cũng sẽ hiểu tầm quan trọng
của việc gặp ngài hầu tước.

“Chúa ơi, mình ghét điều này quá”, Hugh tự nhủ khi vụng về trèo vào

trong xe. Và rồi anh tự hỏi có phải mình đã bị nhiễm xu hướng phản ứng
thái quá của Sarah hay không, bởi vì tất cả những gì anh có thể nghĩ là...

Mình đang phải đương đầu với định mệnh hắc ám.
Nhà trọ White Hart
Thatcham
Berkshire
“Ông đang làm gì ở đây?”, Hugh hỏi, câu nói thốt ra khỏi miệng trước

khi anh bước hẳn vào một trong những căn phòng của White Hart.

“Không chào hỏi gì à?”, cha anh hỏi, chẳng thèm đứng dậy khỏi ghế.

“Không có ‘Cha, điều gì đưa cha tới Berkshire trong một ngày đẹp trời thế
này’ à?”

“Trời đang mưa đấy.”
“Và mặt đất được tưới tắm”, ngài Ramsgate nói bằng giọng vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.