BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 243

Các ngón tay của Hugh nắm lại. Cha anh biết quá rõ. “Tao đã nhận được

một tin nhắn từ người hầu riêng của mày trong khi mày bị đau”, ngài
Ramsgate tiếp tục. “Hắn ta viết rằng mày đã dặn hắn dọn đồ. Phải nói là
điều đó làm tao lo lắng.”

Hugh lại giật dây trói, nhưng nó chẳng nới lỏng dù chỉ một phân. Rõ

ràng cha anh biết rõ cách thắt nút.

“Tao hy vọng không cần đợi lâu nữa.” Ngài Ramsgate đứng dậy, đi ra

chỗ bồn rửa mặt nhỏ và nhúng tay xuống. Ông cầm một mảnh vải trắng nhỏ
lên, rồi ngoái qua vai nhìn Hugh để nói, “Chúng ta đang đợi tiểu thư Sarah
đáng yêu đến”.

Hugh há hốc miệng. “Ông vừa nói gì cơ?”
Cha anh lau khô tay một cách tỉ mỉ, rồi rút đồng hồ bỏ túi ra và bật mở

nó. “Tao nghĩ là sớm thôi.” Ông nhìn Hugh với nét mặt hòa nhã khiến
người ta lo lắng. “Đến giờ thì người hầu của mày đã thông báo cho cô ấy
biết về nơi mày ở rồi.”

“Sao ông lại dám chắc cô ấy sẽ tới đây đến thế chứ?”, Hugh gầm gừ.

Nhưng giọng anh hết sức tuyệt vọng. Anh có thể nhận ra điều đó trong
giọng mình, và nó làm anh kinh hãi.

“Tao không dám chắc”, cha anh đáp lại. “Nhưng hy vọng là thế.” Ông ta

liếc Hugh. “Mày cũng nên hy vọng đi. Chỉ có Chúa mới biết mày sẽ bị trói
trên cái giường đó bao lâu nếu cô ta không đến.”

Hugh nhắm mắt lại và rên rỉ. Làm sao anh lại để cha mình kiểm soát thế

này chứ? “Miếng vải tẩm gì vậy?”, anh hỏi. Anh vẫn còn cảm thấy choáng
váng. Và mệt mỏi, như thể anh vừa chạy hết tốc lực cả một dặm vậy.
Không, không phải. Anh không hụt hơi, chỉ là...

Phổi anh như bị rút cạn không khí. Xẹp xuống. Anh chẳng biết phải miêu

tả ra sao nữa.

Hugh nhắc lại câu hỏi, cao giọng đầy nóng nảy. “Có thứ gì trên miếng

vải đó vậy?”

“Ờ? À, cái đó hả. Dầu của axit sunfat ngọt

[8]

. Một thứ thật lợi hại nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.