BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 294

Cô nhìn anh một cách tò mò, rồi khẽ nhún vai và thử làm theo gợi ý của

anh.

“Ôi, Chúa ơi”, anh rên rỉ, nằm phịch xuống gối. Vì sao cảm giác khi có

người khác làm hộ lại tuyệt hơn nhiều thế này?

“Em có ý này”, cô nói. “Nằm nghiêng đi.”
Thật lòng mà nói, anh không nghĩ mình có thể cử động nổi. Anh cố gắng

nhấc lên được một bàn tay, nhưng chỉ trong có một giây mà thôi. Anh như
người không xương vậy. Không thể có lời giải thích nào khác nữa.

Cô cười khẽ và giúp anh nằm nghiêng, để anh nhích ra xa cô và cái chân

bị thương của anh ở trên. “Anh nên duỗi nó ra”, cô nói và cố định đầu gối
của anh khi gập chân anh lại.

Nhưng chỉ được nửa đường. “Anh ổn chứ?”, cô hỏi.
Anh gật đầu, run rẩy vì đau. Nhưng cảm giác - à, thì có thể không phải là

một cảm giác tốt đẹp, nhưng hữu dụng. Anh có thể cảm thấy da thịt mình
giãn dần ra, và khi nằm thẳng xuống, được cô dịu dàng xoa bóp các cơ bắp
nhức mỏi, anh cảm thấy như thể thứ gì đó xấu xí đã rời bỏ khỏi linh hồn
của anh. Chân anh đau nhức, nhưng tim anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, và
lần đầu tiên sau nhiều năm trời, thế giới dường như chứa chan hứa hẹn.

“Anh yêu em”, anh nói. Và thầm nghĩ. Thế là năm lần rồi đấy. Anh đã

nói ra điều đó năm lần rồi. Chẳng thể đủ được.

“Và em cũng yêu anh.” Cô cúi xuống và hôn chân anh. Anh chạm vào

khuôn mặt mình và cảm nhận được những giọt nước mắt ở đó. Anh không
nhận ra mình đang khóc nữa. “Anh yêu em”, anh nhắc lại.

Sáu.
“Anh yêu em.” Bảy.
Cô ngẩng lên với một nụ cười bối rối. Anh chạm vào mũi cô. “Anh yêu

em.” “Anh đang làm gì thế?”

“Tám”, anh nói to. “Gì cơ?”
“Thế là anh đã nói điều đó được tám lần rồi. Anh yêu em.” “Anh đang

đếm à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.