BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 33

chúng có liên hệ với đời mình?

Hugh thở dài. Anh đã chế ngự được cha mình, tìm được Daniel Smythe-

Smith, và đưa anh ta trở lại Anh quốc. Giờ Daniel sắp kết hôn và sẽ sống
hạnh phúc mãi mãi, tất cả sẽ trở lại như nó nên thế.

Cho tất cả mọi người trừ Hugh.
Anh nhìn xuống chân mình. Cũng công bằng thôi. Anh là người đã khơi

mào tất cả. Anh nên là người chịu hậu quả vĩnh viễn.

Nhưng chết tiệt, hôm nay nó quá đau. Anh đã ngồi mười một tiếng đồng

hồ trên xe ngựa ngày hôm qua, và anh vẫn còn cảm nhận được di chứng
của nó.

Anh thật sự không hiểu vì sao mình cần phải hiện diện ở đám cưới này.

Chắc chắn rằng sự có mặt của anh ở lễ cưới của Daniel cuối tháng là đủ để
thuyết phục xã hội thượng lưu tin rằng trận chiến giữa Hugh và Daniel đã là
quá khứ rồi chứ.

Hugh không mấy tự hào khi thú nhận rằng ít nhất thì trong trường hợp

này, anh quan tâm đến những gì xã hội nghĩ. Anh chẳng để ý khi người ta
gọi anh là kẻ dị hợm, giỏi chơi bài hơn đối nhân xử thế. Cũng như anh
chẳng bận tâm khi nghe thấy một mệnh phụ nói với người khác rằng bà ta
thấy anh hết sức kỳ quặc, và bà ta sẽ không cho phép con gái mình xem anh
ta là một người theo đuổi thích hợp - đấy là nếu con gái bà ta có hứng thú
với anh, một điều mà như bà ta nói một cách mạnh mẽ, sẽ không bao giờ
xảy ra.

Hugh không để ý đến điều đó, nhưng anh vẫn nhớ. Từng từ một.
Dẫu vậy, điều khiến anh bận lòng là bị xem như kẻ xấu. Người ta nghĩ

rằng anh muốn giết Daniel Smythe-Smith, hay anh thấy vui sướng khi anh
ta bị ép rời khỏi đất nước... Điều này thì Hugh không sao chịu nổi. Và nếu
cách duy nhất để hồi phục danh dự của anh là bảo đảm cả xã hội biết rằng
Daniel đã tha thứ cho anh thì Hugh sẽ tham dự đám cưới này, và bất kỳ sự
kiện nào khác mà Daniel cho là thích hợp.

“Ôi, ngài Hugh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.