BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 38

Ôi, giá mà tôi có thể tìm được một quý ông. Và rồi anh ta xuất hiện.
Đó là lý do mà, sau khi Sarah đưa ra tuyên bố (phải thú nhận là rất lố

bịch) về việc sẽ chết nếu không kết hôn trong năm nay, cô nhìn ra cửa. Bởi
vì nói thật, không phải như thế rất thú vị sao?

Không có gì ngạc nhiên, chẳng ai xuất hiện hết.
“Hừm”, cô hừm. “Đến cả thần văn học cũng hết hy vọng vào chị.”
“Chị vừa nói gì à?”, Harriet hỏi.
“Ôi, giá mà mình có thể tìm được một quý ông”, cô lầm bầm một mình,

“người làm tôi khổ sở và chọc tức tôi đến tận cuối đời”.

Và sau đó.
Tất nhiên.
Ngài Hugh Prentice.
Chúa trên cao, chẳng lẽ nỗi khổ sở của cô không có hồi kết sao?
“Sarah!”, giọng nói vui vẻ của Honoria vọng đến khi cô dâu bước đến

cạnh anh ta ở cửa. “Chị có tin tốt đây.”

Sarah đứng dậy và nhìn chị họ. Rồi cô nhìn Hugh Prentice, người mà,

phải nói thật, cô chưa từng quý mến. Rồi cô lại nhìn chị họ. Honoria, người
bạn tốt nhất trần đời của cô. Và cô biết rằng Honoria (người bạn tốt nhất
trần đời của cô nhưng đáng ra phải khôn ngoan hơn) không hề có tin tốt
nào hết. Ít nhất không phải tin tốt đối với Sarah.

Hoặc Hugh Prentice, nếu nét mặt của anh ta là dấu hiệu. Nhưng Honoria

vẫn tỏa sáng như một cái đèn lồng vui vẻ, sắp cưới và cô ấy gần như bay
lên trời khi tuyên bố, “Anh Arthur ốm rồi”.

Elizabeth ngay lập tức hóng hớt. “Đó đúng là tin tốt.” “Thôi nào”,

Harriet nói. “Anh ấy không tệ bằng một nửa Rupert đâu.”

“À, cái đó thì không phải là tin tốt”, Honoria nói vội, lo lắng nhìn trộm

Hugh, sợ rằng anh sẽ nghĩ họ là một nhóm khát máu mất. “Tin tốt là Sarah
đáng ra phải ngồi với Rupert vào ngày mai, nhưng giờ thì không cần nữa.”

Frances thở dốc và lao vụt qua phòng. “Điều đó có nghĩa là em có thể

ngồi ở đầu bàn ạ? Ôi, làm ơn nói rằng em có thể thế chỗ anh ấy đi! Em sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.