BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 50

“Nếu mẹ chơi bài...” Không phải là phu nhân Pleinsworth không thể trả

nổi một hai đồng vào các trò chơi thịnh hành giữa các mệnh phụ dạo này,
nhưng có vẻ khá bất công nếu bà đang bài bạc trong khi Sarah cứu cả gia
đình khỏi cảnh bẽ mặt.

Do anh họ cô gây ra trong lúc chơi bài.
“À, mỉa mai”, cô lầm bầm. “Tên của ngươi là...” Tên của ngươi là...
Tên của ngươi có thể là...
Cô thật sự dừng hẳn lại khi cau mày. Rõ ràng cô không thể nghĩ ra một

cái tên cho sự mỉa mai rồi.

“Mình thảm thương thật”, cô lầm bầm, tiếp tục tìm kiếm. Và cô muốn về

nhà. Mẹ cô ở đâu rồi không biết?

Ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ một cánh cửa khép hờ chỉ cách đó vài bước

chân. Nó khá im ắng đối với một ván bài, nhưng mặt khác, cửa mở cho
thấy bất kể Sarah chạm mặt cái gì thì nó cũng không quá thiếu đứng đắn.

“Mẹ ơi”, cô nói rồi vào phòng. Nhưng mẹ cô không có trong đó.
Rõ ràng tên mới của mỉa mai là Hugh Prentice.
Cô đông cứng ở cửa, không thể làm gì ngoài trừng mắt nhìn người đàn

ông đang ngồi cạnh cửa sổ. Sau này, khi hồi tưởng lại mọi khoảnh khắc
kinh khủng của cuộc chạm trán này, cô nhận ra rằng mình đáng nhẽ có thể
bỏ đi. Anh ta không ngồi đối diện với cô và không thể nhìn thấy cô, anh ta
sẽ không nhìn thấy trừ phi cô cất tiếng.

Việc mà tất nhiên là cô đã làm.
“Tôi hy vọng anh thấy thỏa mãn”, cô lạnh lùng nói. Ngài Hugh đứng dậy

khi nghe thấy giọng cô. Chuyển động của anh ta cứng ngắc và anh ta nặng
nề dựa người vào tay vịn của ghế khi đứng dậy. “Xin lỗi?”, anh ta nói một
cách lịch sự, đánh giá cô bằng một vẻ mặt hoàn toàn vô cảm.

Anh ta thậm chí còn không biết điều mà tỏ vẻ khó chịu trước sự hiện

diện của cô sao? Sarah cảm thấy tay mình nắm chặt lại, run run. “Anh
không biết xấu hổ sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.