BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 56

ra ngoài và khi hồi tưởng lại thì đáng ra anh phải rảo đều chân mới đúng,
nhưng sau đó cô ta hét lên, “Tôi biết chính xác anh là ai, Hugh Prentice”.

Anh dừng lại. Chậm chạp thở ra. Nhưng anh không quay lại.
“Tôi là tiểu thư Sarah Pleinsworth”, cô tuyên bố, và không phải lần đầu

tiên anh ước gì mình biết cách lý giải giọng nói của các tiểu thư. Giọng cô
ta chứa đựng một điều gì đó mà anh không hiểu rõ lắm, hơi nghẹn lại khi
mà đáng ra cô ta phải nói xong rồi, chỉ trong một phần triệu giây.

Anh không biết điều đó có nghĩa là gì.
Nhưng anh biết - chắc chắn không cần nhìn mặt cô ta để biết điều đó -

rằng cô ta hy vọng anh nhận ra tên cô ta. Và dù rất muốn lờ đi thì anh vẫn
biết.

Tiểu thư Sarah Pleinsworth, em họ của Daniel Smythe- Smith. Theo lời

Charles Dunwoody, cô ta khá to tiếng khi bày tỏ sự tức giận về kết quả vụ
đấu súng. Hơn hẳn mẹ và em gái của Daniel, những người mà, theo ý kiến
của Hugh, có quyền tức giận hơn cô ta nhiều.

Hugh quay lại. Tiểu thư Sarah đứng chỉ cách vài bước chân, căng thẳng

và giận dữ. Tay cô ta nắm chặt lại ở hai bên sườn, cằm hếch lên trong điệu
bộ làm anh nhớ tới một đứa trẻ giận dữ trong một vụ cãi cọ ngớ ngẩn và
quyết tâm bảo vệ ý kiến của mình.

“Tiểu thư Sarah”, anh nói với vẻ lịch sự. Cô ta là em họ của Daniel, và

bỏ qua những gì đã diễn ra trong vài phút qua, anh quyết tâm đối xử kính
trọng với cô. “Chúng ta chưa chính thức gặp mặt.”

“Chúng ta chẳng cần...”
“Tuy vậy”, anh cắt lời trước khi cô ta kịp đưa ra một tuyên bố thống thiết

khác. “Tôi biết cô là ai.”

“Rõ ràng là không”, cô ta lầm bầm.
“Cô là em họ của ngài Winstead”, anh tuyên bố. “Tôi biết tên dù không

biết mặt cô.”

Cô ta gật đầu - động tác đầu tiên thể hiện đôi chút lịch sự. Giọng cô ta

cũng nhẹ nhàng hơn khi lên tiếng. Nhưng chỉ đôi chút mà thôi. “Đáng ra tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.