BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 95

Frances hếch cằm lên. “Em chưa từng nhìn thấy sư tử, nhưng điều đó

không có nghĩa chúng không tồn tại.”

“Có thể em chưa từng nhìn thấy sư tử, nhưng đã có hàng trăm người

khác nhìn thấy rồi.”

“Anh không thể chứng minh là thứ gì đó không tồn tại được”, cô bé đối

đáp.

Hugh dừng lại. Cô bé nói đúng.
“Thực vậy”, cô bé nói một cách tự mãn, nhận ra khoảnh khắc anh bị

buộc phải đầu hàng.

“Được thôi”, anh nói, gật đầu tán thưởng. “Anh không thể chứng minh là

ngựa một sừng không tồn tại, nhưng em cũng chẳng thể chứng minh chúng
tồn tại.”

“Phải”, cô bé nói một cách khoan dung. Miệng bĩu ra.
“Em thích anh, anh Hugh.”
Trong giây lát giọng điệu của cô bé nghe giống hệt của phu nhân

Danbury. Hugh tự hỏi có phải mình nên thấy lo sợ hay không.

“Anh không nói chuyện với em như thể em là trẻ con”, cô bé nói.
“Em là trẻ con mà”, anh chỉ ra. Cô bé dùng thể giả định, điều đó ám chỉ

cô bé không thật sự là trẻ con.

“À, phải, nhưng anh không nói chuyện với em như thể em là đứa ngốc.”
“Em không ngốc”, anh nói. Và lần này cô bé đã dùng đúng thể giả định.

Nhưng anh không đề cập đến điều đó với cô bé.

“Em biết mà.” Cô bé bắt đầu có vẻ bực tức.
Anh nhìn cô bé chằm chằm trong giây lát. “Thế em muốn nói gì?”
“Chỉ là... à, xin chào, Sarah.” Frances cười qua vai Hugh, đoán chừng là

đang cực kỳ khó chịu với anh.

“Frances”, giọng nói quen thuộc của tiểu thư Sarah Pleinsworth vang lên.

“Ngài Hugh.”

Anh đứng dậy, dù cho với chân anh thì việc đó hơi khó khăn.
“À, ngài không cần phải...”, Sarah dợm nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.