BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 228

như thể ông ta đang lặp đi lặp lại một vần thơ. Đầu ông ta ngửa ra sau và đôi mắt
khép lại. “... và những con cóc, xấu xí và độc địa,” ông ta nói thêm, giọng ông ta
bỗng khản đặc.

* Thuộc họ thằn lằn rắn.
Các sinh vật từ trong thùng tuôn ra như thác đổ, hàng trăm con nhím mập ú,

những con cóc cục mịch, những con sa giông trơn tuột và những con sâu quăn tít.

“... và cuối cùng, những con cú kêu thét ầm ĩ...”
Hơn một chục con cú tới tấp bay vọt ra khỏi ngọn lửa như một đám mưa kết

bằng những tia lửa.

Thình lình Shakespeare sụm người xuống và có lẽ sẽ ngã nhào nếu Hiệp sĩ

Saracen không chụp ông ta kịp. “Đủ rồi,” Palamedes nói.

“Đủ rồi sao?” Đại Thi hào mở choàng mắt nhìn quanh. Họ đang đứng ngập

sâu đến mắt cá trong những sinh vật vừa vọt lên từ cái thùng đang cháy. Mặt đất
chung quanh họ ken dày những con rắn oằn oại, những con cóc nhảy lưng tưng,
những con sa giông cuộn tròn và những con sâu vặn mình ngoe nguẩy. “Vâng,
chuyện này vậy là xong rồi.” Ánh chớp lóe lên phía trên đầu khi ông giơ tay ra
siết chặt cánh tay Nhà Giả kim và ôm lấy Hiệp sĩ Saracen. “Cám ơn, những người
anh em, những người bạn của tôi. Khi nào cả ba chúng ta gặp lại nhau nữa?” Ông
ta hỏi.

“Tối mai,” Palamedes nói. “Bây giờ thì đi đi, đi ngay đi.” Anh ta cẩn thận

nhấc chân trái lên. Một con rắn đen thui chảy tuột ra khỏi mắt cá anh ta. “Mấy
thứ này sẽ kéo dài được bao lâu?” Anh ta hỏi.

“Đủ lâu mà.” Shakespeare mỉm cười. Vén ra khỏi mắt những sợi tóc thẳng

tưng lòa xòa rũ xuống, ông ta giơ cao bàn tay với cặp song sinh đang ngồi trong
xe. “Chúng ta chỉ chia tách để rồi gặp lại nhau.”

“Ông đâu có viết như vậy,” Palamedes nói ngay.
“Tôi biết, nhưng ước gì tôi đã viết như vậy.” Rồi, bao quanh bởi những con

chó, William Shakespeare chuồi mình xuống bên dưới căn nhà chòi kim loại và
biến mất. Gabriel chờ cho đến khi những con chó khác đi hết theo ông ta.

“Giữ ông ất an toàn nhé,” Palamedes kêu lên.
“Tôi sẽ lấy mạng sống mình để bảo vệ ông ấy,” Gabriel nói dịu dàng bằng

giọng âm của người Celt. “Tuy nhiên, xin nói tôi nghe xem.” Anh ta hất đầu về
đám sinh vật nằm trong bùn. “Những thứ... này...?” Anh ta bỏ lửng câu hỏi nửa
chừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.