BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 290

ngay, những vết đứt và vết bầm tím đều nhanh chóng nhạt đi, nhưng ký ức về một
lòng kiêu hãnh bị tổn thương sẽ không bao giờ phai mờ.

Nó đã bị thua. Bởi một giống người.
Ngoái cổ thon thả ra phía sau, nó hít một hơi thật sâu và cái lưỡi chẽ đầu dài

nhằng đen láy thè ra khỏi đôi môi như của người. Cái lưỡi đong đưa, nếm nếm
không khí. Và kìa có rồi: một thoáng thôi, một lượng rất nhỏ của một nòi giống
người. Nhưng tòa nhà này không có mái và mở thẳng ra ngoài trời, những cơn
gió biển ào vào gột tẩy liên miên, mà dấu vết lại rất mờ nhạt. Một giống người
thuộc phái nữ đã ở chỗ này. Sinh vật ấy đập vào một cánh cửa sổ. Ngay ở đây
nhưng không phải mới tức thì. Một cái lưỡi chẽ đầu nếm nếm vào mấy viên gạch.
Đúng là ả đã đặt bàn tay vào đây. Cái đầu nó quay về phía một lỗ hổng thật lớn
trong bức tường. Và rồi cái giống người kia biến mất vào ban đêm.

Khuôn mặt người xinh đẹp của con nhân sư nhăn nhó có vẻ khó chịu. Xếp

đôi cánh đại bàng rách bươm sát vào người, mụ ta chui qua ngôi nhà đổ nát và
bước vào bóng đêm mát lạnh.

Nó không sao cảm nhận được luồng điện của giống người này. Mà cũng

không ngửi thấy mùi da thịt của ả.

Song Nữ Phù thủy chắc chắn phải còn trên hòn đảo này; hẳn bà ta không thể

trốn thoát đi đâu được. Con nhân sư đã trông thấy các Nữ thần Biển trong làn
nước và đã ngửi thấy mùi tanh tửi của Ông Già Biển vương vấn trong không khí.
Nó đã bắt gặp Nữ thần Quạ đậu trên nóc ngọn hải đăng như một thứ dụng cụ chỉ
hướng gió gớm ghiết, và mặc dầu con nhân sư đã gọi to mụ ta bằng mọi thứ ngôn
ngữ, kể cả ngôn ngữ đã không còn dùng của Danu Talis, sinh vật kia cũng không
trả lời. Con nhân sư vô tình không biết; một số Thế hệ Kế tiếp, như bản thân nó,
thích bóng đêm; một số khác thích sống dưới ánh mặt trời. Nữ thần Quạ khi ấy có
lẽ đang ngủ.

Mặc cho tầm vóc to lớn, con nhân sư vẫn đi rất nhanh xuống bến tàu, những

cái móng vuốt gõ lách cách trên nền đá. Và ở đây nó bắt được thoang thoảng một
chút mùi hương rất mờ nhạt của nòi giống người, mùi của muối và thịt.

Và rồi mụ trông thấy ả ta.
Một cử động, một dáng dấp, một thoáng tóc dài và một chiếc áo đầm đang

bay dập dờn.

Từ một điểm thuận lợi ở trên cao trong tháp canh, Perenelle quan sát con

nhân sư lao theo bóng ma của vợ người cai ngục đã chết lâu lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.