BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 302

“Thật đáng xấu hổ khi lại dùng chính thứ vũ khí đó. Có nhiều thanh kiếm

khác mà. Chúng không quá nguy hiểm như vậy, không quá khao khát như cái thứ
đó.”

“Tôi sẽ lấy lại thanh kiếm khi thằng bé học được một phép thuật cơ bản,”

Flamel nói.

Palamedes cằn nhằn. “Ông cứ thử. Tôi không biết ông có làm được không.”

Anh ta sang số. “Tốt nhất là tôi đi cái đã. Tôi sẽ trở về ngay.”

“Ở đây an toàn không?” Flamel vừa hỏi chàng hiệp sĩ, vừa nhìn quanh khắp

lượt. Cánh đồng được bao bọc ởi những cây sồi lâu năm thân cong vòng vèo;
không có dấu hiệu nào cho thấy có nhà cửa gần đó hay đường dây điện nào.

“Không có gì hết á,” Palamedes nói kèm theo một nụ cười rộng hoác.

“Shakespeare là chủ đất, và mọi thứ chung quanh đều cách đây nhiều dặm. Ông
ấy có tài sản trên khắp nước Anh.” Chàng hiệp sĩ gõ nhè nhẹ vào bộ phận định vị
qua vệ tinh được gắn vào tấm kính chắn gió nứt nẻ nhiều đường. “Chúng tôi đã
nhờ người nhập tất cả vào đây này; đó là cách tôi có thể mang lại cho ông sự an
toàn.”

Nicholas lắc đầu. “Tôi không bao giờ hình dung Will là một nhà đầu tư bất

động sản, nhưng đồng thời tôi cũng không bao giờ tưởng tượng nổi ông ấy là một
thợ cơ khí xe hơi.”

Chàng hiệp sĩ gật đầu. “Ông ấy - và vẫn là - một nghệ sĩ. Ông ấy đóng nhiều

vai. Tôi biết ông ấy bắt đầu mua bất động sản hồi thế kỷ mười sáu, từ khi ông ấy
còn đang viết lận kìa. Lúc nào ông ấy cũng nói rằng mình kiếm được nhiều tiền
từ bất động sản hơn là từ những vở kịch. Nhưng ông không muốn tin một nửa
những gì ông ấy nói đâu; ông ấy có thể là một tay nói dối khủng khiếp.”
Palamedes thả lỏng tay gas và quay bánh lái, chiếc taxi to tướng màu đen cuộn
thành một nửa vòng tròn, Flamel đi dọc theo cánh cửa sổ để mở. “Từ ngoài
đường không thể trông thấy căn nhà này được, và tôi sẽ khóa cổng ngay sau khi
ra khỏi.” Chàng hiệp sĩ liếc xéo sang Flamel, rồi hất mạnh cằm về phía nhà kho
hư nát. “Lần gần đây nhất khi gặp nhà vua, có thật là ông cố giết ông ta không
vậy?”

Nicholas lắc đầu. “Mặc cho anh nghĩ về tôi thế nào, Ngài Hiệp sĩ, nhưng tôi

không phải là tên giết người. Vào năm 1945, tôi và Perenelle đang làm việc ở
Alamogordo, New Mexico. Rõ ràng, đó là công việc hoàn hảo đối với một nhà
giả kim. Mặc dù công việc của chúng tôi được xếp vào loại bí mật hàng đầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.