tiến sĩ à,” gã gầm ghè, “sai lầm lớn.” “Tôi không phải người mắc sai lầm,”
Dee nhủ thầm. Ôngbước tới gần hơn, hai tay buông thõng. Pháp sư đã sống
sót qua hàng mấy thế kỷ nay vì người ta luôn đánh giá thấp ông. Họ chỉ
thấy một người đàn ông mảnh dẻ tóc bạc. Thậm chí cả những người biết
đến danh tiếng ông cũng chỉ nghĩ ông là một học giả. Nhưng Dee còn
nhiều- nhiều nhiều hơn thế nữa. Ông từng là một chiến binh. Khi ông vẫn
còn là một con người bình thường, và sau này khi ông đã trở nên bất tử,
Dee từng đi du lịch khắp châu âu. Đó là thời còn nhiều hỗn độn, khi bọn kẻ
cướp và tội phạm gầm rú khắp nơi, thậm chí đến cả các thành phố cũng
chẳng an toàn chút nào. Nếu muốn sống sót, người ta phải tự bảo vệđược
mình. Rất nhiều người đã mắc sai lầm khi đánh giá thấp tiến sĩ người Anh
này. Đó là sai lầm ông không bao giờ cho phép họ lặp lại. “Tôi không cần
dùng dòng điện để đánh nhau với các người.” Pháp sư nhẹ nhàng nói.
“Tao là một cucubuth,” sinh vật tự mãn nói. “Mày có thể làm em tao bất
ngờ, nhưng trò đó không tác dụng gì với tao đâu.” Pháp sư nghe có tiếng
gầm gừ đằng sau. Ông liếc nhìn qua vai, gã cầm đầu đang trườn bò về phía
chân ông. Hắn đang nâng cằm bằng cả hai tay, đôi mắt đờ đẫn. “Mày đã
làm em tao bị thương.” “Tôi dám chắc hắn sẽ lành lặn như xưa thôi,” Dee
nói. Cucubuth là loài sinh vật hầu như không gì giết được, chúng thậm chí
có sức mạnh của các ma cà rồng để tự chữa lành vết thương. Gã to nhất từ
từ tới gần, vẫn còn đau đớn ở chân. Hắn cố gắng đứng thăng bằng một cách
kì quái trên chân trái, chân phải chà chà, cố gắng lấy lại cảm giác. “Quần
jeans của tao cũng hỏng nốt,” gã rống lên. Phần ống và đũng quần jeans
của gã lấm lem những nước bẩn. “Mày tính làm gì đây, tiến sĩ?” Gã chưa bị
thương lên tiếng. “Cứ tới gần đây rồi tôi sẽ cho các người thấy.” Nụ cười
của Dee cũng xấu xí và man rợ như bọn cucubuth vậy. Gã kia đột nhiên
quay ngoắt đầu lại, tạo ra một âm thanh mà chẳng có con người nào làm
được. Vừa giống tiếng sủa lại vừa giống tiếng tru vậy. Những con bồ câu
đang tụ tập trên trên mái nhà của Covent Garden bay vù lên, tiếng vỗ cánh
như có một tiếng nổ lớn vậy. Gần đó, tiếng sói tru vang vọng trên các mái
nhà của London. Cứ tiếng này rồi tiếng khác nối tiếp nhau, cho tới khi
không khí đầy ụ những âm thanh hoang dại. Những đường nét của con